Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1744: Sao đồ đệ kia của ta vẫn còn chưa đến thăm ta thế? (2)



Trên người đứa bé sơ sinh trong chớp mắt hiện lên ánh sáng tím, chỉ một lát sau đã xuất hiện vết bớt trên tay.

Người vợ nhỏ sinh ra lớn lên dưới lá cờ đỏ ở Cửu Châu làm gì đã từng nhìn thấy cảnh này! Cô ta lập tức bị dọa chân mềm nhũn, suýt nữa ngất đi.

Người chồng mặc dù lớn gan nhưng cũng khó mà tiếp nhận sự thật này.

Cuối cùng mặc dù thừa nhận cô gái nhỏ này chính là con của bọn họ, nhưng khi bế ra khỏi bệnh viện thì quay người đã đến cô nhi viện.

Vì vậy, Mạch Quỳnh Lâm mới vừa sinh ra đã bị đôi vợ chồng trẻ ném đến cô nhi viện, làm nhiều chuyện ác như vậy, không trả giá ở Ma tộc thì đầu thai thành người rồi vẫn phải trả giá thôi.

Đậu Đậu cảm khái không thôi, suy nghĩ lát nữa trở về núi Đạo Vương thăm sư phụ một chuyến, sau đó là muốn đến Địa Phủ lần nữa.

Cũng không vì gì khác, chỉ là muốn đi khen Tư Mệnh nữ, cô ấy viết mệnh cách này cho Mạch Quỳnh Lâm rất tốt.

Tư Mệnh viết mệnh cách ở Địa Phủ xa xôi hắt xì một tiếng, dụi dụi mũi, nhìn chằm chằm sổ sinh tử bắt đầu sầu muộn, “Xong rồi xong rồi, lát nữa nếu như Đế Tôn tới nhất định sẽ biết.

Lão tiền bối Thần Long đó, ông ta lại thật sự trộm mệnh cách! Không chỉ như vậy, mệnh cách vốn thuộc về ông ta cũng bị người khác chiếm rồi!”

“Không sao.”

Tư Mệnh nam lạnh lùng mở miệng, “Nàng lấy thêm mấy quyển sổ sinh tử trắng đóng lại với nhau, nếu như Đế Tôn dẫn Đế Hậu đến, nàng đưa cho bọn họ, để bọn họ tùy tiện viết là được.”

“Đúng vậy! Sao thiếp không nghĩ ra nhỉ? Thiếp đi lấy ngay đây!”

Vì vậy Đậu Đậu đi thăm Vân Tung xong, lại đi đến Địa Phủ, liền bắt đầu kiêm chức đạo diễn viết kịch bản cẩu huyết.

Dĩ nhiên, đây đều chuyện sau này, bây giờ cô vẫn phải đến núi Đạo Vương báo tin bình an cho Vân Tung trước.

Cả ngày hôm nay Vân Tung hắt hơi không ít lần, dụi dụi mũi, quay đầu hỏi Bạch Chỉ lần thứ tám mươi mốt, “Sư muội, đồ đệ kia của ta thật sự đã trở về Ma giới rồi à? Sao đồ đệ kia của ta vẫn còn chưa đến thăm ta thế?”

Bạch Chỉ cũng bực mình, “Hỏi hỏi hỏi, từ sáng đến tối chàng cũng không biết làm cái gì khác à? Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, chỉ cần nó trì hoãn ở trên trời một lúc là đã qua một ngày ở Nhân giới rồi! Hơn nữa, nó mới làm Ma quân không bao lâu, rất nhiều chuyện phải làm nữa!”

Vân Tung xụ miệng, “Ồ.”

“Ồ ồ ồ chàng chỉ biết ồ thôi à? Hoa Hoa lại bắt đầu cắn sofa rồi, chàng mau đi chăm đi!”

Hoa Hoa là tiểu hồ ly Đại sư huynh và Hồ yêu Mi Nhi sinh ra, gần đây bắt đầu mọc răng, cắn sofa từ sáng đến tối.

Mẹ nó lại mang thai lần hai không có thời gian trông nó, cha nó suốt ngày cũng không biết làm gì.

Vì vậy nó chỉ có thể đi theo Vân Tung chơi với những tiểu hồ ly khác ở trong đại điện, vừa thấy Vân Tung Bạch Chỉ không chú ý, đã chạy vội đến cắn sofa.

Lúc Đậu Đậu tiến vào, nhìn thấy một con tiểu hồ ly có hai cái vành mắt đen đang giãy giụa muốn cắn sofa, Bạch Chỉ ở bên cạnh dỗ dành, Vân Tung tức giận nhéo tai nó mắng, “Hoa Hoa, không được cắn, cắn hỏng rồi sư tổ gia gia sẽ lột da con!”

Hoa Hoa vẫy đuôi rút ra khỏi tay Vân Tung, sợ bị lột da, như một làn khói liền vội vàng chạy ra cửa, đụng vào trong lòng Đậu Đậu, một đống trắng trắng mềm mềm, vô cùng đáng yêu.

Yêu Nghiệt mỗi tay dắt một đứa bé đi ở phía sau, Viên Viên nhìn thấy tiểu hồ ly chạy khắp phòng, lập tức ngọ ngoạy nhảy xuống.

“Mẹ, Viên Viên cũng muốn tiểu hồ ly, Viên Viên cũng muốn!”

Nói xong liền tóm lấy đuôi Hoa Hoa, Hoa Hoa gào một tiếng, biến thành một đứa trẻ con cởi chuồng oa oa khóc lớn.

“Á! Biến thành hình người rồi!”

Sư thái Bạch Chỉ rất kích động, “Mau nhìn xem là con trai hay con gái!”

Đậu Đậu nhấc cánh tay Hoa Hoa lên xem, “Tiểu hồ ly nhà ai đây, là một bé trai.”

Nói xong vừa định đưa cho sư thái Bạch Chỉ thì đã bị thằng nhóc kia tè lên người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.