Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1813: Đứa bé trong bụng ả đến quá đúnglúc (1)



Tứ Bất Tượng mở Thiên Vấn ra nhìn, mặt thú đột nhiên biến đổi, “Xong rồi xong rồi, Cơ Yêu Nguyệt lại làm Long hậu tức giận đến hộc máu!”

Sắc mặt Yêu Nghiệt rất khó coi, da Tư Bất Tượng run lên, vội vàng nói rõ ràng tất cả chân tướng.

Sau khi Đậu Đậu mua pudding xong thì nắm tay hai đứa con đi về, lại nhìn thấy ánh mắt trầm trọng của Yêu Nghiệt.

“Làm sao vậy?”

Đậu Đậu hỏi, sau đó đưa cho Yêu Nghiệt một ly, lấy ra một cái thìa đặt vào trong tay Viên Viên hai mắt đang tỏa sáng, “Đấy.”

“Cơ Yêu Nguyệt mang thai? Đậu Đậu cầm cái thìa hơi không để ý một cái là...

răng rắc một tiếng, Viên Viên mở to đôi mắt nhìn cái thìa về với đất mẹ, bẹt miệng, rất nể mặt mà không khóc.

Đại khái bé cũng ý thức được có chuyện gì không tốt xảy ra.

“Bao lâu rồi?”

Đậu Đậu áp chế cơn giận hỏi vậy, sau đó Yêu Nghiệt nhìn Tử Bất Tượng một cái, Tứ Bất Tượng nhíu lông mày như đang tính toán, “Bốn năm tháng gì đó”

“Bốn năm tháng, nói cách khác thì là lúc chúng ta cử hành hôn lễ ở Thiên cung”

Đậu Đậu hí mắt, “Ở đã tính trước rồi, biết sự đã thành kết cục đã định, mang thai là có thể bảo vệ được mạng của Yêu Nghiệt nhíu mày, một lúc lâu sau, hắn bế hai đứa bé, xách tiểu hồ ly lên trực tiếp nhét vào trong tay áo, “Chúng ta đi đến hội Vong Linh”

“Đi hội Vong Linh có ích gì? Nếu ả đã muốn dùng đứa bé kia để giữ mạng thì đứa bé kia nhất định sẽ không phải của người khác, cho dù chúng ta có tìm được nhiều nhược điểm của ả hơn nữa, nhưng chỉ cần có đứa bé, Thất ca anh sẽ luôn thủ hạ lưu tình với ả.

Hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi là Thất ca anh.”

Yêu Nghiệt không nói chuyện, bởi vì Đậu Đậu nói đúng tất cả.

Nhưng mà...

“Kết hôn lâu như vậy cũng chưa có con, biết chúng ta kết hôn lại có, đứa bé này, đến rất là khó hiểu.”

Yêu Nghiệt nói xong thì kéo Đậu Đậu đến một góc không người, Đậu Đậu nhận được ý tứ trong mắt của hắn, cầm cánh cửa kia mở ra, đi vào, khi đi ra là khu vui chơi Wonderland.

Đối với cánh cửa tiện lợi như vậy, Đậu Đậu không thể không cảm khái, có lẽ Yêu Nghiệt nói đúng, Long vương giả vờ lâu như vậy nhưng vẫn có tình cảm với Long hậu.

Nếu không sẽ không hao hết tâm tư đi làm cánh cửa này cho bà, không chỉ có thể tùy ý ra vào sáu giới mà rõ ràng là có thể tùy ý đến nơi mình muốn.

Cũng chỉ điểm ấy, cô đã tin tưởng trong cái giả vờ của Long vương cũng có vài phần thật lòng.

Nhưng bây giờ không phải lúc nói những cái này, nếu đã tới chỗ Liệt Diệm rồi thì đi tìm nhược điểm của Cơ Yêu Nguyệt thôi.

Tuy rằng ả đang mang thai, nhưng ở đâu thể mang thai cả đời.

Chờ ả sinh con...

chờ ả sinh xong cũng không dễ giết được ả.

Chắc chắn Long hậu sẽ không muốn cháu nội của mình từ nhỏ đã không có mẹ đúng không? Cho nên dù có tìm được nhược điểm thì sao? Đậu Đậu nhìn Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt hắng giọng, “Cứ tìm đi rồi nói sau, lỡ như có tác dụng thì sao?”

Đậu Đậu, “..

Được rồi.”

Nói xong nhíu mày thật lâu nhưng vẫn không nhịn được, “Em luôn cảm thấy đứa bé trong bụng ả tới quá đúng lúc.

Đúng lúc đến mức làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ”

“Ừ”

“Cho nên...”

Đậu Đậu nhìn Tử Bất Tượng một cái, “Còn tin tức gì nữa không? Bến Thiên đình, Cơ Yêu Nguyệt không có người thân nào, trừ Ngọc đế ra cũng không còn ai có thể cho 4 chỗ dựa”

Tứ Bất Tượng nói, “Ngọc đế đã không phải Ngọc đế nữa, ông ta đã tự nguyện đi canh cửa ở vườn đào tiên rồi”

Nói xong lại ngưng thần tính toán, quyết đoán lắc đầu “Không có động tĩnh”

“Kỳ lạ thật, chẳng lẽ ả nói mang thai là mang thai được sao?”

Tứ Bất Tượng nghe xong giật giật mỏi, suy nghĩ, cô cũng có thể nói mang thai liền mang thai thì tại sao người khác không thể nói mang thai liền mang thai? Làm người không thể thiên vị như vậy được! Sau đó nó nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Yêu Nghiệt, liền không dám nghĩ gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.