Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1820: Mạch phi, ngươi không đắc ý được lâu đâu! (2)



Mặt Ly Mộ Bạch trắng bệch rất khó coi, cuối cùng vẫn không nói gì cả, chỉ đỡ Cơ Yêu Nguyệt vào trong điện nghỉ ngơi.

Yêu Nghiệt ôm thắt lưng Đậu Đậu, “Xin lỗi, là anh sơ sẩy, anh nên sớm để phòng ả sẽ lấy chiêu thức như thế? “Không cần nói vậy, trước giờ anh đều không có lỗi với em, huống chi chúng ta là vợ chồng mà”

Đã là vợ chồng, không cần phải nói lời xin lỗi.

Trừ khi hắn phản bội cô, đương nhiên, nếu hắn phải bội cô, có nói xin lỗi cũng chẳng có tác dụng gì.

Đậu Đậu nghĩ vậy, sau đó thu suy nghĩ lại, “Đưa đổ cho hắn chưa? Đã copy USB ra chưa?”

“Ừ, đã copy lại rồi.

Hơn nữa.”

“Hơn nữa gì?”

“Không có gì, chúng ta xuống Địa phủ tìm bí sử Thiên cùng trước đã.”

Đậu Đậu không hề nghi ngờ hắn, gật đầu nói được, sau đó lấy của tùy ý ra.

Thấy hai người biến mất tại chỗ, một gốc tảo biển dùng sức chui ra khỏi bùn đất, chen đến cung điện, nhân lúc Ly Mộ Bạch đang nghĩ đồng nghĩ tây, nhanh chóng lui đến bên giường Cơ Yêu Nguyệt.

Cơ Yêu Nguyệt nhanh tay nhanh mắt thu tảo biển vào trong tay áo, sau đó nằm xuống kéo chăn, nói, “Mộ Bạch, thiếp hơi mệt.”

Ly Mộ Bạch sửng sốt, sau đó nói, “Được, nàng ngủ trước đi, ta đi thăm mẫu hậu một lát.”

Trước kia, những lúc thế này hắn sẽ nói, nàng ngủ trước đi, ta ở đây nhìn nàng, nhưng mà lúc này, hắn muốn tìm một cái cớ, đến chỗ Tiểu Thập mượn máy tính, xem xem trong USB này có cái gì.

Biết rõ bên trong có thể có những thứ hắn không thể chấp nhận được, nhưng mà hắn vẫn không nhịn được muốn xem.

Hắn tự nói với mình, chỉ nhìn một cái thôi, nhìn xong hắn sẽ tiêu hủy nó ngay lập tức.

Từ nay về sau, chuyện này đã là quá khứ, chỉ là chuyện cũ của Yêu Nguyệt, bây giờ không hề quan hệ gì với ả cả.

Nhưng mà hắn nghĩ như vậy rất mâu thuẫn, nếu thật sự có thể buông bỏ, vậy thì bây giờ tiêu hủy luôn, cần gì phải xem bên trong làm gì? Đàn ông luôn luôn để ý đến trong sạch của phụ nữ hơn tưởng tượng của mình nhiều, càng thích thì càng để ý.

Nếu thật sự yêu một người, ngay cả cô ấy nhìn người ngoài nhiều một chút cũng sẽ ghen tị, huống chi còn là chuyện thân mật thế này? Cho nên, sao Ly Mộ Bạch có thể thoải mái được chứ? Cũng như Cơ Yêu Nguyệt tự lừa mình dối người, cảm thấy hắn yêu mình đến mức có thể bỏ qua tất cả những chuyện mình từng làm trước đây...

Ly Mộ Bạch vừa đi, Cơ Yêu Nguyệt liền ngồi dậy, lôi một gốc tảo biển trong tay áo ra, trơ mắt nhìn nó biến thành một tiểu mỹ nhân yêu kiều duyên dáng.

Là Sa Tử Yên, bà ta đợi lâu như vậy, rốt cuộc có thể đợi được cơ hội liên hệ với Cơ Yếu Nguyệt.

“Long hậu triệu các ngươi về là muốn để Mạch Phi kia ra tay giết ngươi!”

“Ta biết.”

“Cho nên người phải mau chóng...

người mang thai?”

“Đúng”

Cơ yêu Nguyệt thản nhiên trả lời, vẻ mặt Sa Tử Yên ngơ ngác.

Vừa rồi bà ta cuộn thành một cục, thu liễm hơi thở nấp trong bùn, thế nên không nhìn thấy bọn họ, cũng không nghe rõ bọn họ nói.

Bây giờ đột nhiên nhìn thấy bụng Cơ Yếu Nguyệt cao ngất, còn có gì chưa hiểu nữa.

Cơ Yêu Nguyệt đã mang thai, nhất định Long hậu không thể làm gì ả nữa.

Ả nhạy bén hơn trong tưởng tượng của bà ta nhiều.

“Tử Yên nương nương, người xuất hiện ở đây, không phải chỉ muốn đi mật báo thôi chứ? Ta nghe nói Cửu điện hạ ban hành thiên quy mới, các phi tần trong Đông Hải đều bị giải tán, ngươi còn ở chỗ này, không phải hy vọng xa vời Long vương có thể bỏ Long hậu để đến với người đấy chứ?”

Sa Tử Yên sửng sốt, sau đó kiên trì gật đầu, “Đúng vậy!”

“Ha ha, thì ra người si tâm vọng tưởng không chỉ có một mình ta...”

Cơ Yêu Nguyệt nói ra lời này, làm Sa Tử Yên không hiểu được ý tứ của ả, “Ngươi nói lời này...”

“Ta giúp! Trước kia Long hậu đối với ta không tệ, bây giờ lại nhiều lần làm ta mất mặt, ta đã sớm không muốn nhìn sắc mặt của bà ta rồi.

Ngươi nói đi, ta phải giúp người thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.