Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1856: Lại một lần nữa, hắn ta hèn mọn tha thứ cho người phụ nữ này.. (2)



Ly Mộ Bạch trơ mắt nhìn Cơ Yêu Nguyệt dây dưa với một tiểu yêu của núi Côn Luân, móng tay ngắn cũn đâm vào lòng bàn tay, đã hơi rướm máu.

“Thất ca, trong lòng người đàn bà này, từ trước đến nay chưa từng có huynh”

Ngoài phòng truyền tới một câu đâm vào lòng người như vậy, lời nói sắc bén, xé nát tia kỳ vọng cuối cùng ở đáy lòng Ly Mộ Bạch.

Đúng, hắn ta từng kỳ vọng, cảm thấy hắn ta thành hôn với ả cũng nửa năm rồi, ả không thể không có một chút tình cảm gì với hắn ta được.

Bây giờ thì hay rồi, ả phóng đãng dưới thân gã đàn ông khác, nhưng trong lòng vĩnh viễn nghĩ đến Cửu Ca! Có phải lúc ở trên giường với hắn ta, ả cũng nghĩ như vậy không? Thấy hắn ta có bảy tám phần giống Cửu Ca nên khi dây dưa với hắn ta thì trong lòng liên từng tiếng từng tiếng gọi Cửu Ca! Chẳng trách từ trước đến nay ả đều không gọi tên hắn ta, chẳng trách từ trước đến nay ở trên giường của hắn ta, ả đều là bộ dạng trong sáng e thẹn.

Nhưng hóa ra, ở lại luôn coi hắn ta là người đàn ông khác! 4 sợ ả không tự chủ được gọi ra sẽ để lộ mất! Người trên giường vẫn đang tiếp tục dây dưa, mắt Ly Mộ Bạch đã đỏ rực lên.

Khóe mắt hắn ta như có lệ rơi xuống, nhỏ ở trên sàn nhà, dần dần mất đi dưới đất.

Lúc Cơ Yêu Nguyệt tỉnh dậy, tiên thai trong bụng đã ổn định rồi.

Ả quay đầu nhìn Ly Mộ Bạch bên cạnh, nhẹ nhàng giơ tay lên chạm vào má hắn ta.

Khuôn mặt này thật sự rất giống Ly Cửu Ca.

Hai cái tiên thai này đã dung nhập vào máu xương hắn ta, sinh ra rồi, liệu có phải đứa bé cũng rất giống Cửu Ca không? Có lẽ gả cho hắn ta cũng không phải là một chuyện sai lầm, ít nhất hắn ta cũng giống hắn, ít nhất hắn ta có thể bảo vệ được cho ả.

Ly Mộ Bạch không biết mình lên giường thế nào, một khắc trước khi hắn ta mất đi ý thức, một màn cuối cùng nhìn thấy là...

Cơ Yêu Nguyệt ở trên giường dây dưa với tiểu yêu núi Côn Luân kia, câu nào cũng là gọi Ly Cửu Ca.

“Chàng tỉnh rồi à? Có cần gọi người mang nước rửa mặt đến không?”

Cơ Yêu Nguyệt nhìn thấy Ly Mộ Bạch tỉnh rồi, ả hơi ngẩn ra, sau đó theo điều kiện phản xạ trưng ra một nụ cười không thể bắt bẻ.

Ly Mộ Bạch nhìn chằm chằm khuôn mặt sạch sẽ của ả, dạ dày cuộn lên, giơ tay đẩy ả ra, “Không cần!”

Nói xong hắn ta vén chăn lên, mặc quần áo đầu vào đấy, nhấc chân đi ra ngoài.

Hắn muốn ra ngoài xác nhận một chút, rốt cuộc cái màn hiện ra trong đầu hắn kia có phải là do nằm mơ hay không! Cơ Yêu Nguyệt ngơ ngẩn nhìn Ly Mộ Bạch lạnh mặt đi ra ngoài, ả dùng sức níu lấy cái khăn trải giường, nghĩ đi nghĩ lại xem hôm qua ả đã làm sai cái gì.

Nghĩ tới nghĩ lại đều cảm thấy hắn không thể biết chuyện ả bỏ thuốc...

thuốc kia không màu không vị, kích tình trong vô hình, trừ phi người trúng thuốc sớm đã yêu thương ả, nếu không căn bản cũng không thể thành công được.

Cơ Yêu Nguyệt suy đi tính lại đều không cảm thấy chuyện bỏ thuốc xảy ra chuyện gì sơ xuất, đột nhiên nhớ ra hình như hôm qua lúc động tình ủ gọi mấy câu Cửu điện hạ, ả vội vàng dùng tiên pháp luống cuống tay chân mặc quần áo vào đuổi theo.

“Mộ Bạch!”

Cơ Yêu Nguyệt kêu lên, nào ngờ lại đối diện với ánh mắt nghiền ngẫm của Đậu Đậu, ả thu lại vẻ mặt lo lắng, an phận đứng ở sau lưng Ly Mộ Bạch.

Đôi tay mềm yếu không xương cũng thuận thế níu lấy vạt áo hắn ta.

Á đang xin lỗi vì chuyện ngày hôm qua, nhưng hiển nhiên Ly Mộ Bạch không muốn chấp nhận, hắn ta kéo vạt áo ra khỏi tay ả.

“Thất ca, chào buổi sáng”

Yêu Nghiệt khẽ mỉm cười, sau đó vòng tay qua eo Đậu Đậu, “Đã ăn sáng chưa? Cùng ăn nhé?”

Trái tim Ly Mộ Bạch đã tan thành mảnh vụn, ba lần bốn lượt siết chặt nắm tay, vẫn không nói ra được bốn chữ “chào gì mà chào”

...

Hóa ra tất cả lại là sự thật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.