Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1877: Phiên ngoại 11 TÔI LÀ YÊU, SAO NÀO, MUỐN NHÌN NGUYÊN HÌNH CỦA TÔI KHÔNG? (1)



Cậu ta vừa định bắt con ác quỷ kia thì có liên xuất hiện, cậu ta hoàn toàn không nhận ra hơi thở của cô.

Hơn nữa cô chỉ cầm đao Tân Nguyệt Loạn giơ tay chém xuống là có thể khiến cho con ác quỷ kia toi mạng, thử hỏi thế gian này trừ sư thúc của cậu ta ra thì có thể có đạo sĩ bắt yêu nào làm được như vậy nữa? Cho nên...

“Cô không phải là đạo sĩ bắt yêu!”

Viên Viên nghe vậy bật cười, “Đương nhiên tôi không phải đạo sĩ bắt yêu”

“Vậy cô là?”

“Tôi là yêu, sao nào, muốn nhìn nguyên hình của tôi không?”

Tên Ngốc, “...

Không, tôi không hứng thú lắm đối với nguyên hình của yểu”

Cái biểu tình kia của Tên Ngốc giống như nuốt phải con ruồi, vừa mới lắc đầu nói hoàn toàn không có hứng chưa được hai giây, sau đó đã hỏi, “Cô là yêu, vậy tại sao phải đến giúp tôi bắt quỷ?”

Theo cậu ta biết, Yêu Tộc ở dưới sự thống trị của sự thúc công cậu ta đã không có con yêu nào rảnh rỗi chạy tới cướp bát cơm của đạo sĩ bắt yêu giống như có đúng không? Chuyện này hoàn toàn không thích hợp cũng không hợp lý! Viên Viên nghe vậy lại cười, “Tôi vui, không được à?”

Cũng coi như có chút thiểu năng hồi đó rồi, đúng, chính là cái biểu tình khó hiểu này.

Xem ra cậu ta có trưởng thành vững vàng không vui vẻ cởi mở không phóng túng bản thân như thế nào đi nữa thì cũng vẫn là một cái meme biết đi thôi.

Nghĩ như vậy, Viên Viên lập tức cảm thấy Biển Biển nói đúng, tên thiểu năng này quả thật có lúc rất giống con Husky thoát dây xích.

Con Husky đã đần mặt ra.

Cô vui? Cái lời quỷ quái gì đây? Tùy hứng thô bạo làm cho cậu ta cũng không biết phải dùng ngôn ngữ loài người phản bác lại như thế nào.

Cậu ta còn có thể nói gì? Cậu ta còn có thể nói thế nào nữa? “Được, có thể, cô vui vậy tôi không lo nữa.

À...

cô yêu quái, cô ăn không quen điểm tâm ngọt của loài người à? Gọi cho cô bình máu gà hay là cái đùi dê nhé! Cô nói đi, tôi đi mua cho cổ”

Viên Viên không ngờ cậu ta sẽ nói câu này, hơi ngẩn ra, vắt hai chân không nói gì.

Tên Ngốc nhìn thấy thế, rất khó hiểu.

Chế độ cậu ta nói không đủ máu me không đủ sức hấp dẫn à? “Đều không thích? Vậy cô thấy bò bít tết một phần chín được không? Hay là sống hết?”

Thấy Tên Ngốc càng nói càng máu me, khóe miệng Viên Viên giật giật, cuối cùng vẫn phải bỏ qua cho cậu ta, “Không cần, những thứ này là được rồi.”

Coi yêu quái bọn họ đều thích ăn thịt sống à? Cô không phải là một con yêu thuần chủng đâu! Nghĩ như vậy, Viên Viên cầm điểm tâm ngọt lên cắn một miếng, sau đó lại một miếng, một miếng nữa, ăn hết sạch một đĩa macaron và kem ly kia.

Ăn xong phòng mà nhìn Tên Ngốc, đột nhiên không còn khí thế lúc nói tôi vui nữa, “A...

Tôi có thể ăn một phần nữa không? Tôi đi ra ngoài gấp quá, chỉ mang theo chút châu báu, không mang tiền”

Nói xong cô mò một miếng hồng ngọc ra lắc lắc, chứng tỏ mình thật sự không nói dối.

Tên Ngốc thấy thế cũng hoảng luôn, “..

Cất đi.

Yêu quái các cô ra ngoài đều mang loại tài sản kếch xù này à? Tôi nói mời rồi thì sẽ mời, cô lấy vật này ra là muốn khoe giàu hay muốn thu hút kẻ gian?”

Viên Viền nhất thời đơ ra, “Cái này...

coi là tài sản kếch xù hả?”

Cô hoàn toàn không có cái khái niệm đó.

Lúc cô ở Yếu Đô, muốn cái gì đều trực tiếp cầm tiền đi mua, lần này đi ra ngoài gấp gáp, trong bảo khí trữ đồ cũng chỉ còn lại chút châu báu thôi.

Cô nào biết những thứ này đáng giá mấy đồng tiền chứ? Nếu thật sự đáng tiền như vậy, lúc cô còn nhỏ sao cha mẹ cô lại mặc cô cầm ra làm đồ chơi, mặc cô cho các bạn nhỏ ở nhà trẻ chứ? Khụ...

Chuyện này theo Yêu Nghiệt nói, thì dù sao cũng là hạt cát trong sa mạc thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.