Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 1916: Phiên ngoại 50 CÁI ĐỒ LƯU MANH NÀY! (2)



Viên Viên phủ nhận, nhưng Tên Ngốc không tin, “Không phải cô thì là ai?”

Viên Viên cũng thật sự điên lên, “Cmn! Anh dùng đầu mà suy nghĩ xem! Tôi thích anh còn để cho anh phát sinh quan hệ với người phụ nữ khác à?”

Tên Ngốc ngẩn ra, cơ thể dán lên của hơi run lên, “Cô nói cái gì? Cổ...

thích tôi?”

Đùa cái gì thế hả? Thích cậu ta mà như vậy à? Đi theo trêu chọc cậu ta suốt? Như vậy thật sự...

thật sự ấu trĩ! Cho nên...

“Bây giờ cô còn không mau cứu tôi ra đi!”

Viên Viên, “...

Vậy tôi cũng phải cứu được anh đã! Cmn tôi không phá được cái kết giới này!”

Bình thường có chỉ nghĩ thiết lập kết giới thôi, cải tự mình lập ra, thu lại yêu lực là phá được.

Thứ người ta thiết lập cô chưa từng động đến.

Cô đâu có biết phải phá thế nào.

Viên Viên ở bên ngoài gấp đến sắp khóc rồi, nghĩ đến nữ đạo sĩ bắt yêu Tên Ngốc cứu bên trong kết giới đó liền mặc kệ cậu ta, hung hăng đập kết giới, “Không đúng, dựa vào cái gì tôi phải cứu anh? Ban đầu anh không cứu tôi! Tôi giúp anh cứu nữ đạo sĩ bắt yêu đó! Anh còn lấy oán báo ơn!”

Tên Ngốc điên lên, “Bà cô ơi! Cô có thể cứu tôi ra trước rồi hãy nói chuyện này không? Tôi không gọi điện thoại ra ngoài được, bây giờ, tôi đọc, cô gọi, gọi người có thể giúp được qua đây”

Tên Ngốc nói xong bắt đầu đọc số điện thoại của Lăng Đầu Thanh, đọc được một nửa đột nhiên nghe được bên ngoài bốn một tiếng, sau đó chính là giọng tố cáo của Viên Viên đã mất chỉ số thông minh, “Cái gì gọi là cứu anh ra trước rồi mới nói chuyện này! Có phải là anh lừa tôi cứu anh ra không hả? Tôi nói cho anh biết! Anh nói rõ đi! Nếu không tôi không cứu anh đâu!”

Lần này Tên Ngốc thật sự chịu đủ rồi, “Cô mau gọi đi! Tôi không cứu Lý Thiên Thiên đó! Tôi nhìn thấy cô rơi xuống nên đã đi cứu cô! Không tin cô cùng tôi trở về gặp những người ở Cục bắt yêu là biết ngay!”

Không chỉ như vậy, cậu ta còn chăm sóc cô cả một buổi tối, đúng là tốt bụng bị coi thanh long lang dạ thú mà.

Đương nhiên, cậu ta không nói chuyện cậu ta chăm sóc cổ ra.

Mất mặt, quá mất mặt...

“Anh nói như vậy có chứng cứ gì? Người ta còn cầm đồ đến thăm anh nữa!”

Tên Ngốc nghe vậy, tức đến bật cười, “Nếu cô thật sự không tin tôi tôi cũng hết cách rồi, vậy cô cứ nhìn tôi phát tác thuốc lên cô ta đi.”

Nói xong tức giận hừ hừ ngồi xuống đất, không ngừng cảm thấy mình gặp phải con tiểu yêu này đúng là đen đủi.

Còn ngốc hơn cả cậu ta nữa! Nếu như cậu ta thật sự có ý với Lý Thiên Thiên thì bây giờ đến nỗi phí hết tâm tư cầu cứu à? Trực tiếp ngủ với cô ta là xong! Đổ thần kinh, không biết động não một chút nào hết! Tên Ngốc tức giận hừ hừ một lúc, nghe thấy đồ ngốc kia bừng tỉnh hiểu ra, “Đúng vậy! Anh nói đúng! Vậy anh đọc số điện thoại đi, tôi gọi giúp anh!”

Tên Ngốc, “...”

Sau đó cậu ta vô cùng mệt mỏi lại đọc số điện thoại của Lăng Đầu Thanh, yên tĩnh đợi được cứu.

Nhưng Biển Biển chung quy vẫn là Biển Biển, nếu đã quyết định muốn lấy gậy ông đập lưng ông, vậy thì nhất định đã chặn đường lui của Tên Ngốc trước.

Cho nên, Lăng Đầu Thanh đang chuẩn bị sính lễ giúp Biển Biển ở Yêu Độ, bây giờ lại là buổi tối, tạm thời...

không đến được.

Viên Viên gọi điện thoại xong nói những thứ này cho Tên Ngốc, Tên Ngốc cũng đang dần ngấm thuốc, “Vậy cô gọi Viên Viên qua đây đi.

Biển Biển là anh sinh đôi của em ấy, kết giới Biển Biển thiết lập, nhất định Viên Viên có thể phá được đúng không?”

“Tôi không phá được...

Khụ, tôi không phá được thì Viên Viên cũng khó.

Ngày nào cô ấy cũng rảnh rang không có chuyện gì thì đi dạo, lúc nào học yêu pháp tử tế chứ.

À, đúng rồi, tôi có thể gọi mẹ Viên Viên đến”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.