Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 273: Chúng ta đàm phán (1)



Đậu Đậu xử lý hai quả trứng gà xong chán nản quay lại, vừa hay nhìn thấy Yêu Nghiệt đi từ nhà tắm ra. Chuông cảnh báo trong lòng rú lớn, cô gần như lập tức xông qua đó chất vấn hắn, “Anh vào nhà tắm làm gì?”

Yêu Nghiệt cong môi, “Đi vệ sinh.”

Thật ra Yêu Nghiệt vốn không cần ăn cơm, nên đương nhiên không cần đi vệ sinh. Nếu là trước đây, Đậu Đậu nhất định sẽ ý thức được ngay hắn cố ý chọc ghẹo cô. Nhưng bây giờ không biết tại sao, phản ứng đầu tiên của cô chính là trứng đâu rồi? Trứng đi đâu rồi? Nên không hề suy xét câu nói này của Yêu Nghiệt tràn đầy lỗ hổng.

Cho nên cô lập tức sốt ruột, “Đi vệ sinh? Vậy cái hộp xà phòng thơm tôi để trên nắp bồn cầu đâu?”

Yêu Nghiệt cong môi, lại càng tùy hứng, “Ném đi rồi.”

“Ném đi rồi?”

Đậu Đậu đã sắp khóc, “Anh ném đi đâu?”

“Thùng rác dưới lầu.”

Đậu Đậu không nói một lời liền chạy ra ngoài, Yêu Nghiệt thấy cô muốn đi bới thùng rác thật, bèn vội vàng ôm lại, “Vợ, đừng đừng đừng, em còn đang mặc áo tắm đấy! Ở đây ở đây, không đùa em nữa.”

Yêu Nghiệt biết mình trêu quá đà nên lập tức nhận sai sửa lỗi, từ trong ngực lấy ra hai quả trứng một tròn một dẹt một to một nhỏ.

Khóe mắt Đậu Đậu vẫn đọng nước mắt, hung dữ lườm hắn một cái rồi cướp lại hai quả trứng. Sau đó liền nhảy xuống từ trên người hắn, cẩn thận từng li nhìn hai quả trứng một lúc, quay đầu lại cảnh cáo, “Không được mang trứng của tôi đi!”

Giống như gà mái bảo vệ cho con, nhẹ nhàng nâng hai của trứng của mình lên. Hai má đỏ ửng, cái dáng vẻ ai dám động đến sẽ liều mạng với người đó. Bị quần cả một đêm, đôi mắt mèo hừng hực giận còn hiện cả ánh nước lấp lánh, thực sự không hề có một chút lực sát thương nào.

Không, có lực sát thương!

Chỉ có điều… là lực sát thương của phương diện nào đó.

Yêu Nghiệt ngửi thấy mùi máu tanh, lắc lắc đầu xua đuổi suy nghĩ xấu xa trong đầu. Cô ấy đã sinh trứng rồi, bốn năm ngày tiếp theo hình như không được động đến.

Cái gì? Mọi người còn phải hỏi tại sao à?

Có kinh nguyệt đó! Bà dì đến đó! Sinh xong rồi đều bị như thế mà!

Hắn dù có vô liêm sỉ đến mức nào cũng không thể không quan tâm đến cuộc đấu tranh ngoan cường của cơ thể vợ được đúng không?

Nghĩ đến đây, Yêu Nghiệt xoa ấn đường, “Được. Không mang. Qua đây anh nói với em một việc.”

Đậu Đậu lắc lắc đầu, “Không!”

Giọng điệu Yêu Nghiệt dịu dàng, “Qua đây, đi dép vào.”

Đậu Đậu cảm thấy Yêu Nghiệt rất kì lạ - Một tên yêu nham hiểm xảo quyệt như hắn, có thể có lòng tốt mà chỉ bảo cô đi dép vào như thế thôi sao?

Cô cũng ý thức được mấy hôm nay cô làm rất nhiều việc ngốc nghếch, đề phòng bản thân bị nhảy xuống cái hố mà Yêu Nghiệt đào, cô quyết định làm trái lại Yêu Nghiệt. Hắn bắt cô làm gì cô cứ nhất quyết không làm là được.

Cho nên cô không chỉ không nghe lời hắn đi dép vào, mà trái lại còn ôm trứng lùi lại một bước, “Anh đừng có qua đây, chúng… chúng ta đàm phán!”

Yêu Nghiệt nhíu mày, nhìn thấy ngón chân cô đã có chút tái nhợt, cứ thể sầm mặt xuống, “Đi dép!”

Phụ nữ khi đến kì kinh nguyệt tuyệt đối không được để nhiễm lạnh. Bây giờ nhiệt độ điều hòa trong phòng thấp như vậy, cô ấy lại đi chân trần trên nền nhà lâu như thế, lát nữa bụng lại đau.

Nghĩ đến đây, Yêu Nghiệt không thể tiếp tục kiềm chế sức mạnh hồng hoang trong người nữa. Hắn bước một bước thật dài qua đó, bế cô lên, trước khi giúp cô đi dép còn tìm một đôi tất màu vàng nhạt đi vào cho cô. Sau đó giống như hoàn thành một công trình vĩ đại nào đó mà thở phào nhẹ nhõm, “Được rồi, bây giờ có thể đàm phán được rồi. Em muốn đàm phán với anh chuyện gì?”

Đậu Đậu chớp mắt, kêu cô qua đó thật sự chỉ đơn giản là để đi dép thôi sao? Không phải lại lén làm gì xấu đấy chứ?

Đậu Đậu không nói gì, cô đang tổ chức sắp xếp ngôn từ, cô đang muốn làm thế nào để khéo léo đề nghị yêu cầu Yêu Nghiệt ra đi mà không lấy bất cứ thứ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.