Lần này Sở Minh Hiên trực tiếp dùng ánh mắt như nhìn tên ngốc nhìn Diệp Tinh Trạch, “Tớ về học đây.”
“Này.” Diệp Tinh Trạch phẫn nộ, “Không phải cậu cảm thấy tớ đang cố tình gây sự đấy chứ?”
Sở Minh Hiên ưu nhã bước về phía cầu thang, nghe Diệp Tinh Trạch nổi khùng lên cũng không quay đầu lại, chỉ khoát tay nói, “Tuỳ cậu, tớ chỉ biết là Kim Đậu Đậu động tới cặp của cậu thôi. Nếu thật sự là cô ấy lấy mấy thứ đó của cậu, vậy tớ chỉ có thể nói cô ấy cũng là một người không bình thường.”
“Này, sao cậu lại nói tớ không bình thường hả? Đợi đã, Kim Đậu Đậu? Cậu nói là Kim Đậu Đậu lấy cầu lung linh của tớ hả? Cô ấy rảnh rỗi lấy cầu lung linh của tớ làm gì?”
Cô ta đáng lẽ chỉ là người phàm thôi...
Còn nữa, vừa rồi Minh Hiên nói cậu không bình thường?
“Này, tớ không phải là người không bình thường!... Bỏ đi, nói mấy cái này thì đám phàm phu tục tử như các cậu cũng không hiểu được!”
Sở Minh Hiên lắc đầu, thầm nghĩ vậy mà cậu còn bị cách nói như thật của chú tư hù dọa chứ. Bây giờ xem ra, đến thiếu niên lớp 10 như Diệp Tinh Trạch cũng tự xưng mình biết xem bói, vậy xem bói xem tướng càng không thể tin rồi.
Diệp Tinh Trạch không còn tâm tình nào mà lên lớp nữa, trong đầu toàn là chuyện đôi cầu lung linh cậu dùng để đoán mệnh. Cậu thật sự không hiểu, Kim Đậu Đậu lấy cầu lung linh của cậu làm gì? Cho dù thế nào, bây giờ phải đi lấy lại, không thể để cho nhóc lùn đó nghịch hỏng được. Quyết định như vậy, cậu bước xuống tầng, chạy ngay đến lớp 10/1.
“Thầy ơi, em muốn tìm Kim Đậu Đậu.”
“Bạn học, bây giờ là giờ học_Diệp thiếu gia? Tìm Kim Đậu Đậu đúng không? Kim Đậu Đậu, đi ra ngoài đi, có người tìm em kìa.”
Thầy giáo đang giảng bài vốn định phê bình mấy câu, phải dạy dỗ mấy mầm non đất nước đang trong giờ học còn chạy ra ngoài thế này, nhưng quay đầu nhìn thấy là Diệp Tinh Trạch thì liền lập tức đổi giọng kêu Kim Đậu Đậu ra ngoài.
Diệp Tinh Trạch là ai cơ chứ? Tiểu tổ tông được cưng chiều nhất Diệp gia. Hỗn thế ma vương không thể dây vào nhất của Thánh Phong.
Một giáo viên tốt của Cửu Châu, trên có già dưới có trẻ như ông ta làm sao mà chọc vào cậu được chứ!
Đậu Đậu nhìn bộ dạng bực bội của Diệp Tinh Trạch liền biết ngay tên nhóc này đã phát hiện ra bị mất đồ rồi. May mà cô lanh trí, đã sớm ăn bổ linh đan rồi, nếu không con vịt đã nấu chín này sẽ bay đi mất.
“Kim Đậu Đậu, cô không nghe thấy tôi nói gì à, ra đây!”
Đậu Đậu nghĩ đến quan hệ của Diệp Tinh Trạch và Sở Minh Hiên, cầm cầu lung linh, nghĩ cách trong lòng. Sau đó cô cong môi, chậm rãi kéo ghế ra đi ra ngoài.
“Nói đi, tìm tôi làm gì?”
“Kim Đậu Đậu, cô đã làm chuyện tốt gì cô còn không biết à?”
“Anh hung dữ cái gì chứ? Không thấy nhiều người đang học như vậy à?” Đậu Đậu vừa mở miệng đã trực tiếp dùng khí thế áp đảo tiểu sư điệt, “Đây không phải là chỗ nói chuyện, đi theo tôi.”
Diệp Tinh Trạch bị cô quát thì có chút ngây ngẩn, gãi đầu mù mờ đi theo sau Đậu Đậu.
Đây là chuyện gì thế? Ai cũng lấy chuyện lên lớp ra dọa cậu?
Lại là sân thượng, Diệp Tinh Trạch đã cạn lời rồi.
Rốt cuộc cậu cũng biết tại sao lời vừa rồi của Đậu Đậu lại quen quen rồi. Đây chính là lời thoại vừa rồi của Minh Hiên.
“Diệp Tinh Trạch, tôi biết anh muốn nói gì.”
Không đợi Diệp Tinh Trạch mở miệng, Đậu Đậu đã đánh đòn phủ đầu, “Tôi có thể trả lại cầu lung linh cho anh, nhưng điều kiện trước tiên là anh phải lấy cái vòng bạch ngọc trên cổ Sở Minh Hiên cho tôi!”
“Cái gì?”
Diệp Tinh Trạch nghẹn họng, “Cô nói cô muốn cái vòng ngọc của Minh Hiên hả? Cô cũng quá đáng quá rồi đấy, cô có biết miếng ngọc đó của cậu ta có lai lịch thế nào không mà cô cũng dám muốn?”