Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 296: Tối đến tính sổ (2)



Trước khi Yêu Nghiệt về phòng thì lạnh lùng lườm Trương Khải Bình một cái, tên đâm sau lưng kia tối nay đừng hòng mong ngủ được, ông đây không thể không gọi mấy con ma tới dọa mi!

Sau đó đóng cửa ẩn hình, nhanh chóng xuyên tường đi theo vợ. Kịch hay đã hết, diễn viên cũng rời khỏi rồi. Tên ngốc vẫn chưa hết thích thú, sờ sờ sống mũi muốn cùng đại thần thảo luận sâu về tình tiết. Tuy nhiên Lăng Đầu Thanh lại không tám chuyện cùng cậu, thoắt cái đã tiến lên phía trước, chặn Trương Khải Bình muốn rời khỏi phòng, “Có thể xem cái thẻ Cố phu nhân đưa cho cậu một chút không?”

Trương Khải Bình gật đầu, “Được chứ.”

Sau đó đưa thẻ liên ngân hàng trong tay qua, “Này.”

Lăng Đầu Thanh nhận thẻ giả bộ lật xem, vừa nói người có tiền vung tay quả là rộng rãi, vừa nhanh tay sờ vào chỗ cảm ứng từ. Trương Khải Bình không biết gì, chỉ nghĩ đối phương muốn xem thôi. Nhưng anh ta không biết rằng, trong thẻ nghe nói có hai triệu của anh ta kia đã không cánh mà bay rồi. Lăng Đầu Thanh trả lại thẻ, cười mỉm, gật đầu rời khỏi, mất tăm…

Vài ngày sau, Trương Khải Bình cầm thẻ ngân hàng muốn đi rút ít tiền về quê thăm ba mẹ, vừa nhìn ATM hiển thị một dãy số không, thì đờ mặt ngẩn ngơ ___Chuyện gì thế này? Người có tiền mà cũng thích lừa bịp sao? Tuy anh ta nhận tiền của người khác là không đúng, nhưng… nhưng không phải là vì kinh tế của anh ta thật sự quá túng quẫn rồi sao! Vật giá Đế Đô cái gì cũng lên cao, chút lương bổng của anh ta, trừ việc đủ để anh ta chi tiêu hàng ngày ra thì vốn dĩ không để lại được bao nhiêu. Chung cư Vạn Tượng giá thuê tháng rất đắt, anh ta xin ba mẹ được hai mươi nghìn, cộng thêm chút tiền của bản thân mới thuê được hai tháng. Vậy nên lúc Sở Ngọc Bình đưa thẻ cho anh ta, anh ta mới nghĩ chỉ cần anh ta cố gắng giúp người này làm việc, vậy thì cầm một chút tiền cũng không phải là không tha thứ được…

Dĩ nhiên rồi, đây đều là chuyện của vài ngày sau. Hiện giờ anh ta vẫn một bụng nhiệt huyết cảm thấy bản thân nên bảo vệ nhân dân!

Đậu Đậu ăn cơm với Sở Ngọc Bình, lúc Sở Ngọc Bình hỏi tới công ty, cô liền đem chuyện đổi tên, đổi đối tác, muốn làm mỹ phẩm cao cấp nói tường tận cho bà ấy nghe.

Sở Ngọc Bình gật gật đầu, cảm thấy cô rất có suy nghĩ. Chỉ là muốn làm mỹ phẩm cao cấp, chuyện quảng cáo sản phẩm lúc bắt đầu chắc chắn sẽ có chút khó khăn.

Sau đó ngừng một lát, nói, “Có điều, mẹ tin là con có thể làm tốt.”

Đậu Đậu gật đầu, “Dạ, con cũng cảm thấy như vậy.”

Sau đó nói mãi nói mãi nói tới Trường Sinh, Sở Ngọc Bình lúc này mới nói với cô, bà ấy lo lắng cô nghỉ phép ở nhà là do sinh bệnh, cũng vì Trường Sinh ốm rồi.

“Trường Sinh ốm rồi? Bệnh tình ra sao?”

“Cứ lúc nóng lúc lạnh hôn mê không tỉnh, hiện giờ vẫn đang ở viện.”

“Lúc nóng lúc lạnh, hôn mê không tỉnh?” Đậu Đậu chau mày, “Đây là bệnh gì?”

Sở Ngọc Bình lắc đầu, “Không biết, bác sĩ phán đoán là virut lây nhiễm, vẫn đang trong giai đoạn chẩn đoán. Vậy nên mẹ nhận được điện thoại của thầy giáo nói con xin nghỉ thì sợ con cũng giống như vậy. Hiện giờ con không sao thì mẹ cũng yên tâm rồi.”

Đậu Đậu gật gật đầu, “Ồ.”

Sau đó ngầm chọc vào chân dài Yêu Nghiệt, ánh mắt ra hiệu cho hắn xem đây rốt cuộc là chuyện gì.

Yêu Nghiệt kiêu ngạo quay đầu, “Không muốn.”

Đậu Đậu, “…”

Khốn khiếp, có cần phải ghi thù vậy không? Cho dù có ghi thù oán, vậy cũng phải tìm một cơ hội thích hợp để ghi thù chứ? Trường Sinh là Phật đà chuyển thế, sợ là sợ cậu ta hôn mê thì mở linh trí. Đến lúc đó muốn xuất gia thì thần Đại La cũng không ngăn nổi. Lửa cháy tới mông rồi mà Yêu Nghiệt còn có thời gian tức giận ở đây nữa!

Nhìn thấy vợ thật sự nóng ruột, Yêu Nghiệt hừ lạnh một tiếng, “Tối đến tính sổ với em sau!”

Sau đó cầm Thiên Vấn bói toán, nói, “Đã mở tinh trí. Không còn cách nào nữa, mệnh của cậu ta là như vậy, chờ đến khi tỉnh lại, Cố gia cũng không giữ được cậu ta nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.