Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 315: Vô ngân vô ưu (1)



Lạc Lê kết thúc sớm cuộc huấn luyện, nhìn chằm chằm vết sẹo trên tay phải của mình một lúc, rồi nhíu mày lấy điện thoại quân dụng ra.

“Này? Lão A, kêu Vô Ưu đến nhận điện thoại.”

Người đàn ông trung niên gọi là lão A có khuôn mặt to đầy râu, mang kính mắt, hơi mập, tóc quăn hơi dài, dáng vẻ hung thần ác sát như thủ lĩnh của một nhóm tội phạm. Ông ta đang nhìn một đống sắt vụn mà phát sầu không biết nên sửa chữa thế nào, vừa nghe thấy lời này lập tức ném điện thoại lên trên không trung.

“Tiểu Đoan!”

Bóng dáng của một binh sĩ ở lầu hai nhanh chóng xuất hiện rồi tiếp được, “Này? Sư huynh, thằng nhóc nghiện game đó không có ở đây, anh tìm cậu ta có chuyện gì vậy?”

“Không có ở đây?” Lạc Lê nhướn mày, “Vậy không có chuyện gì nữa.”

“Này, sư huynh đợi chút đã! Tôi nhớ ra rồi, không biết là hôm qua hay là hôm kia có một người đàn ông tóc dài, cả người thơm ngào ngạt đến tìm cậu ta, sau đó cậu ta lập tức đi với hắn ta rồi. Sau đó lại không có người chơi game với tôi!”

Tóc dài, cả người thơm ngào ngạt?

Lạc Lê nhíu mày, “Vô Ngân?”

“Ôi ôi đúng đúng đúng, hình như gọi là cái tên này đó, tôi nhớ rõ mà!”

Sau đó lại muốn nói cái gì, thì đầu bên kia đã cúp điện thoại luôn rồi.

Lạc Lê cúp điện thoại, nhanh chóng thay đổi thường phục.

Đến lúc đi tìm cô ấy rồi.

Sau buổi đấu giá ngày đó thì hắn bị quân đội triệu hồi khẩn cấp, nói là một nhóm tân binh của bộ đội đặc chủng mới tới thiếu huấn luyện viên, ba vị huấn luyện viên trong quân đội vật lộn cũng không khắc phục được nên chỉ có thể mời hắn. Quân lệnh khó vi phạm, cho dù hắn muốn dành thời gian ra để nhìn Đậu nhỏ thì cũng chỉ có thể phục tùng. Cũng may tuy rằng những tân binh này rất phách lối nhưng lại tuyệt đối sùng bái lực lượng, khi bị hắn tay không liên tiếp đánh ngã thì rốt cục cũng phục tùng. Bây giờ đi thì sẽ không ảnh hưởng toàn cục.

Vô Ngân xuống núi nhất định là vì đến tìm Đậu nhỏ, Vô Ưu đã tìm hơn một tuần lễ mà vẫn chưa có kết quả, đại sư Vân Tung không ngồi yên được nữa rồi.

Thực ra hắn mong bọn họ có thể tìm được Đậu nhỏ, như vậy cô có thể trở về núi Đạo Vương, tránh xa tên Xà yêu kia ra. Nhưng hắn đã đồng ý giữ bí mật cho Đậu nhỏ rồi, trong lúc cô quyết định làm gì với trứng rắn thì hắn phải tạm thời giấu hành tung giúp cô.

Nghĩ tới đây, Lạc Lê sải bước đi về phía ga ra, chọn một chiếc Land Rover nổi bật, đạp ga phi ra khỏi quân khu, chạy thẳng đến Đế Đô.

Mắt thấy Thiếu soái tuyệt trần đã đi rồi, không ít tân binh hâm mộ nhìn theo. Nếu như bọn họ cũng có thể muốn đến thì đến muốn đi thì đi như vậy thì tốt biết bao. Mặc dù quân khu cũng ở Đế Đô nhưng lại là ở sát biên giới, cái chỗ mà chim cũng không thèm ỉa cứt, bình thường không thể mang theo điện thoại di động, lên mạng cũng phải xếp hàng xin, muốn để đám tân binh bọn họ sống như thế nào đây hả?

Vốn tưởng rằng đánh ngã huấn luyện viên khóa vật lộn là có thể nói một vài điều kiện để thay đổi sinh hoạt, ai ngờ rằng qua ba hộ pháp thì lại có một pho tượng Diêm La tới chứ.

Người ta trừng trị cả đám bọn họ cũng không thở dốc chút nào luôn!

Đây là cái dạng gì vậy hả?

Thảo nào tuổi còn trẻ quân hàm đã là Thiếu soái...

Lạc Lê đi như đua xe đến trung tâm Đế Đô, lúc đó đã là năm rưỡi chiều. Trường trung học Thánh Phong đã tan học, hắn đỗ xe chờ ở cửa N của trường học, không thấy được bóng dáng nhỏ bé yêu kiều đâu.

Đương nhiên hắn không thể thấy được rồi!

Sở Minh Hiên ngựa không dừng vó đuổi theo còn không đuổi kịp đó có được không hả!

Người ta là yêu quái, lách người một cái là không còn bóng dáng đâu nữa, một người thường có thể so sánh được sao? Cho nên vừa đến chỗ khúc quanh thì Sở Minh Hiên đã mất dấu của người ta rồi. Sau đó không có cách nào khác, cậu chỉ có thể xoay người đi về Thánh Phong. Chạy trời không khỏi nắng, một ngày nào đó cậu sẽ nói cho Đậu Đậu biết người đàn ông kia là một con yêu quái.

Nhưng mà Đậu Đậu đâu cần cậu nói cho, người ta đã sớm biết rồi có được không hả!

Không chỉ biết, mà ngay cả trứng cũng sinh rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.