Yêu Nghiệt vốn định lắc đầu, nhưng lại lo lắng đến chuyện Vô Ngân Vô Ưu đã xuống núi, bèn quyết đoán gật đầu, “Ừ.”
“Chuyện này phải mất bao lâu?”
“Không rõ lắm.”
Đậu Đậu trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng, “Tôi đã điều tra chu kỳ ấp trứng của Xà tộc rồi, ngắn nhất là một tháng, dài nhất cũng sẽ không vượt quá tám mươi ngày. Tôi xin nghỉ một tháng, đã đủ chưa?”
Dù sao cô cũng không muốn đi học, không muốn nhìn thấy hai con người Sở Minh Hiên và Lạc Thi Nhã kia. Hơn nữa Vô Ngân Vô Ưu sư huynh đã xuống núi tìm cô, giảm bớt việc ra vào, như vậy thì sẽ an toàn hơn một chút.
Ý tưởng của Đậu Đậu và Yêu Nghiệt không hẹn mà gặp. Vừa nãy hắn cũng đang nghĩ làm sao để lừa vợ đừng đi loanh quanh ở bên ngoài. Lúc này tự vợ đề nghị như thế, không phải là trúng với ý của hắn hay sao.
Vì vậy hắn gật đầu, “Ừ.”
Đậu Đậu nói là làm, trực tiếp gọi điện thoại cho Sở Ngọc Bình, nói là gần đây Niệm Nô Kiều thay máu, hình thức kinh doanh và đối tượng tiêu thụ đều không giống trước, cô muốn tốn thêm một chút tâm tư ở việc xây dựng Niệm Nô Kiều, cho nên phải xin nghỉ một tháng.
Sở Ngọc Bình suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này rất đúng. Mấy đứa nhỏ thế gia nên tiếp xúc nhiều với việc quản lý công ty, kiến thức trong sách không có quá nhiều tác dụng. Năm đó bà cố gắng nỗ lực thi đậu đại học Đế Đô, kết quả tốt nghiệp vừa vào công ty thì phát hiện học mấy thứ kia căn bản chỉ là mặt ngoài mà thôi. Nếu biết rõ cái nghề giảng dạy này không có ích thì bà đã sớm bỏ học đi làm giàu rồi. Đạo làm giàu chân chính, tuyệt học kinh doanh, tất cả đều nằm trong tay thế gia thương nghiệp. Mà mấy thứ này tất nhiên sẽ không dạy cho người ngoài. Đương nhiên, cũng không thiếu người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Nhưng những người này đều là lông phượng và sừng lân, đã ít lại càng ít. Nói tóm lại, bà học tập ở đại học Đế Đô bốn năm, kết quả là còn không bằng Sở Liên Phong ném bà vào công ty học một tháng. Bằng cấp cũng là để xin việc.
Loại gia thế như bọn họ đây, bản thân đã ở trong cửa rồi, còn cần gì bằng cấp nữa. Tất nhiên bây giờ bà sẽ không nói những đạo lý này cho Đậu Đậu, nhỡ đâu sau khi con bé biết thì lại không chịu học tập cho thật tốt thì phải làm sao? Tuy rằng đọc sách không giúp được gì cho việc kinh doanh công ty, nhưng đọc sách vẫn sẽ giúp tu dưỡng con người. Thương nhân quá nặng về lợi ích, có nhiều học thức mới có thể che giấu hơi tiền trên người.
Nghĩ tới đây, Sở Ngọc Bình ở đầu điện thoại kia lên tiếng trả lời, “Được, con cứ an tâm chỉnh đốn lại Niệm Nô Kiều đi, mẹ sẽ nói với trường học bên kia cho, về phần bài vở và bài tập của con, mẹ sẽ mời gia sư đến để dạy kèm cho con nhé?”
Đậu Đậu quả quyết lắc đầu, “Không cần không cần, bên này con đã tìm được rồi. Chính là cái người tên là Jason ở trong công ty đó, gần đây anh ta đang làm gia sư cho Tinh Trạch, con đi sang học nhờ là được.”
Đùa à, để cho Sở Ngọc Bình mời gia sư giúp cô á? Thế thì cô làm sao có thể yên ổn ấp trứng được chứ!
Đậu Đậu vừa nói như vậy, Sở Ngọc Bình liền an tâm, “Vậy là tốt rồi.”
Từ lúc Đậu Đậu chỉnh đốn công ty, bà đã phái người tra xét cái người gọi là Jason kia rồi.
Tên anh ta là Thanh, không có họ, tốt nghiệp từ đại học Đế Đô, có thể tra được học vị học sĩ. Là một học sinh rất ưu tú, tác phong cũng rất nghiêm túc.
Lúc công ty tuyển nhân viên, thứ đầu tiên phải nhìn đến chính là nhân phẩm. Nhân phẩm cực kỳ quan trọng, sau đó mới suy nghĩ đến những khác như là kỹ năng, kỹ xảo và tài hoa. Dù sao kỹ xảo và năng lực đều có thể học, nhưng nếu nhân phẩm không tốt thì sẽ rất khó để sửa được. Đậu Đậu chọn nhân viên, vẫn rất có mắt nhìn...
Đậu Đậu không biết Sở Ngọc Bình đã khẳng định cách làm của cô ở trong lòng, cúp điện thoại nhìn Yêu Nghiệt, “Tôi đi tu luyện, Niệm Nô Kiều đã bắt đầu đi vào hoạt động, tôi phải nhanh chóng làm ra sản phẩm bí truyền.”
Yêu Nghiệt, “...”
Chỉ số thông minh của vợ online rồi. Ôi, vừa online một cái là lại không ở cùng hắn nữa.