Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 329: Trân châu màu máu (1)



Đậu Đậu nghĩ thầm, hừ, đồng ý thì đồng ý, lấy tay thì lấy tay thôi! Dù sao đợi lát nữa cho cô cầm bàn chải đánh răng đâm mông của hắn, đến lúc đó nếu như chỗ đó của hắn còn có thể đứng lên, thì cô mới kính hắn là một người đàn ông chân chính!

Nhưng mà cô đã quên, lúc trước Yêu Nghiệt bị cô hoài nghi là thái giám thì đều có thể từng phút mà thay đổi nhân cách. Bây giờ thật sự có thể trơ mắt chờ cô dùng bàn chải đánh răng đâm mông của mình à?

Đáp án rất rõ ràng là không!

Cho nên Đậu Đậu đang hưng phấn cầm bàn chải đánh răng suy nghĩ xem chút nữa nên dùng tư thế nào đâm mông của Yêu Nghiệt thì Yêu Nghiệt đã giơ tay ra, “Này, nhặt rồi, bây giờ có thể nói về chuyện thù lao chưa?”

Đậu Đậu giơ cái bàn chải đánh răng nhỏ màu hồng phấn trợn mắt hốc mồm, không phải chứ? Vừa nãy rõ ràng hắn vẫn chưa khom lưng mà!

Làm sao mà hắn làm được vậy?

Căn bản không thấy được động tác của hắn như thế nào!

Nhưng đúng là không thấy cục xà phòng thơm trên mặt đất đâu nữa!

Chẳng lẽ hắn có thể cách không lấy đồ vật?

Đúng! Chính là cách không lấy đồ vật! Tại sao cô lại quên mất hắn là yêu quái chứ?

Đậu Đậu ném bàn chải đánh răng đi rồi lập tức tức giận, “Anh ăn gian!”

Yêu Nghiệt cười tà, “Cái này đâu gọi là ăn gian chứ? Vợ à, em không chịu thua?”

Đậu Đậu cắn răng, “Anh dùng yêu lực! Đây không phải là ăn gian thì là cái gì hả?”

“Nhưng vợ cũng chưa nói là không thể dùng yêu lực mà.”

Đậu Đậu, “... Mặc kệ! Dù sao cũng không tính! Tôi… tôi tắm xong rồi! Tránh ra!”

Yêu Nghiệt thấy vợ xù lông, giơ tay lên nhéo gương mặt tức giận của cô một cái, tâm tình rất sung sướng, “Vợ à, em còn chưa dội hết xà phòng trên người đâu đó.”

Đậu Đậu, “Tôi… tôi đang đi dội đấy chứ!”

Sau đó cô vặn chốt mở rồi cầm vòi sen lên dội xuống, thời thời khắc khắc đề phòng Yêu Nghiệt ở sau lưng.

Nhưng làm sao Yêu Nghiệt cho phép cô lâm trận bỏ chạy được. Thấy cô sắp dội xong, hắn lập tức từ sau lưng vòng đến, “Làm ở đây? Hay là ở ngay trước mặt hai quả trứng?”

Đậu Đậu bị kẹp giữa người và tường, cánh tay nhỏ bé trắng nõn tinh xảo cũng bị chế trụ chặt chẽ. Nhiệt độ cơ thể của tên yêu quái sau lưng vô cùng nóng bỏng, cái chỗ nào đó đang giương súng sẵn sàng cũng luôn chỉ về phía eo của cô. Chưa bao giờ có một phút giây nào cô lại cảm thấy may mắn vì mình chỉ cao 160 cm giống như bây giờ - nếu cô vẫn cao 174 cm như kiếp trước thì lúc này không phải chỉ vào thắt lưng nữa đâu!

Mà là đánh thẳng vào thành trì trong phút chốc đấy!

Thấy Yêu Nghiệt ở tình thế giương cung, gương mặt Đậu Đậu đỏ bừng, vội vàng tê dại đầu hàng, “Ở đây! Ở đây!”

Nếu như đã định trước là không trốn được thì ít nhất ở phòng tắm còn tốt so với ở trước mặt hai quả trứng chứ nhỉ?

Hai đứa nhóc kia thông minh như vậy, nhỡ đâu...

“Này! Anh làm gì thế? Sao lại quay người tôi lại làm gì?”

Dựa theo ý tứ của Đậu Đậu thì chính là nhắm mắt làm ngơ. Cống hiến tay phải một hồi, coi như tay bị chó cắn có được không? Nhưng sự thật nào có dễ dàng như vậy? Cho nên, ừ, nói chung, cái kia, khụ, tình cảnh rất chi là cảm động!

N giờ sau, Đậu Đậu cắn răng, giơ hai cánh tay bủn rủn và một đôi móng vuốt đã bị mài hồng gần như rách da lên mặc niệm.

Ông nội mi!

Yêu Nghiệt được tiện nghi nên vẻ mặt thoả mãn, vừa hầu hạ vợ tắm rửa vừa hầu hạ vợ mặc đồ ngủ, khom lưng ôm ngang cô lên, còn không quên trêu ghẹo, “Ông nội em? Vậy thì anh còn có thể hơn cả ông nội nữa? Có muốn hay không…”

“Không muốn!”

Đậu Đậu hung ác trừng hắn, Yêu Nghiệt cười nhạt không nói. Trở về phòng ngủ, vừa chạm vào giường một cái thì một người làm cu li hơn nửa đêm lập tức đi tìm Chu Công luôn. Yêu Nghiệt đặt hai quả trứng đã sớm ngủ say lên trên đầu giường, lấy ra một chuỗi trân châu màu máu từ trong ngực. Mỗi viên trân châu đều to bằng móng tay cái, tròn trịa bằng nhau.

Thế gian này vốn không có trân châu màu máu. Sau khi giết thần nhiều thì mới có. Trân châu màu máu ở chỗ sâu của Tây Hải, chính là đến như thế...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.