Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 334: Hắn là đặc biệt (2)



Đậu Đậu gọi đồ ăn ngoài xong, quay đầu lại thấy Yêu Nghiệt nhìn chằm chằm cô cười, lập tức nghi hoặc, “Nhìn tôi cười cái gì đấy? Anh cũng mang thai đến ngu người rồi à?”

Khóe miệng Yêu Nghiệt giật một cái, “Không có, là đang vui vẻ thôi.”

Đậu Đậu, “...”

Càng ngày càng không hiểu nổi người này. Cô xử lý một chút chuyện cảm tình cho người ta, có cái gì vui đâu chứ? Hay là, cười khi người khác gặp nạn?

Chuyện này rất có khả năng.

Trương Khải Bình đồng ý theo dõi hắn giúp Sở Ngọc Bình, dựa theo tính cách của hắn, không tự mình động thủ mà chỉ nhìn Trương Khải Bình gặp nạn, như vậy đã rất là không dễ dàng rồi có được không!

Khoan đã, Yêu Nghiệt bị thua thiệt, sao có thể nhẫn nhịn được chứ?

Mà trên đời này có rất nhiều xử nam mà, tại sao Tiểu Bạch lại cứ để mắt tới Trương Khải Bình?

Phân tích rõ ràng, Đậu Đậu gần như có thể khẳng định, “Tiểu Bạch do anh tìm đến à?”

Yêu Nghiệt thẳng thắn thừa nhận, “Đúng vậy, ai bảo cậu ta bị Sở Ngọc Bình mua chuộc? Nếu như không phải là vì cậu ta, anh có cần đến mức cả ngày ẩn thân đến ẩn thân đi sao?”

Đậu Đậu không rõ, “Bỗng nhiên tính toán những cái này làm gì? Không phải trước đây anh vẫn ẩn thân đấy thôi.”

“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Chúng ta đều đã đi sâu giao lưu các kiểu rồi, danh phận gì gì đó, em đã không cho thì thôi lại còn không cho anh đi tranh thủ sao?”

Đậu Đậu, “...”

Mợ nó, đi sâu giao lưu? Danh phận?

Âm thầm sờ cô còn chưa tính, còn muốn quang minh chính đại vào cửa nhà cô?

Mơ đi cưng!

Lốp xe dự bị của cô từ cổ đại đến hiện đại có thể xếp thành một hàng dài đó, từ con trai trưởng hoàng gia rồi đến tổng tài bá đạo. Bây giờ nhảy ra một con yêu quái vượt qua cả chủng tộc ngủ với cô mấy lần lại còn muốn chinh phục cô sao, nếu vậy thì cô cũng quá dễ nói chuyện rồi!

Bàn về giá trị nhan sắc, bàn về bản lĩnh, hắn… khụ, hình như hắn cũng không tệ.

Nhưng đây mà là lý do sao? Đây có thể trở thành lý do để cho cô phải hạ mình hay sao?

Đương nhiên không thể rồi!

Hắn là yêu, cô là đạo sĩ bắt yêu! Nghề nghiệp của bản thân bọn họ đã tồn tại xung đột rồi, làm sao có thể cùng nhau đi lên con thuyền tình yêu được chứ? Hơn nữa, bản thân đường đường là đạo sĩ bắt yêu Cửu Anh, bị yêu quái ngủ còn sinh trứng ra cô cũng không nói cái gì, dù sao trải qua một khoảng thời gian dài như vậy, nếu còn so đo nữa thì cô lại có vẻ hẹp hòi. Nhưng bây giờ hắn lại còn muốn đường đường bước vào nhà để ngủ với cô sao? Dựa vào cái gì! Cô rất mất mặt được không!

Chuông cửa đột nhiên vang lên, Đậu Đậu liếc Yêu Nghiệt, “Đi nhận hàng đi! Còn nữa, tối hôm nay không cho anh lên giường ngủ!”

Yêu Nghiệt nhướn mày, có lẽ bản thân vợ cũng không biết lúc cô nói lời này, rõ ràng chính là tư thế vợ quát chồng đi quỳ bàn giặt. Cô không chỉ lãnh tình, mà còn trì độn nữa.

Yêu Nghiệt bất đắc dĩ gật đầu, “Được, không ngủ ở trên giường.”

Dù sao ghế sô pha trong nhà cũng rất lớn, đủ cho hai người ngủ. Nghĩ tới đây, Yêu Nghiệt lập tức vui mừng đi mở cửa cầm lấy thức ăn ngoài.

Đậu Đậu, “...”

Tại sao bị mắng còn vui vẻ như vậy chứ? Chẳng lẽ thật sự là mang thai bị ngốc sao?

Sau bữa cơm trưa không được bao lâu, chuông cửa lại vang lên. Đậu Đậu nghĩ chắc là tên ngốc, hơn nữa ăn no mà ngồi quá lâu ở trên ghế sô pha, cô cũng cảm thấy mình nên vận động một chút, nên lập tức đi ra mở cửa. Quả nhiên cửa vừa mở, tên ngốc lập tức nở nụ cười với cô.

Đậu Đậu vừa định hỏi là buổi chiều không cần đi học à, thì tên ngốc lại đột nhiên tránh ra một chút, nói, “Sư thúc, Minh Hiên nói cậu ấy có việc mà muốn tìm người, nên con dẫn cậu ấy tới đây.”

Sau đó người đứng bên cạnh tên ngốc vẫn bị Đậu Đậu bỏ qua lên tiếng, cậu ta nói, “Kim Đậu Đậu, tôi có lời muốn nói với cô”

Khóe miệng Đậu Đậu giật một cái, “Tôi đã nói rồi, tôi với anh không lời gì để nói hết.”

Tên ngốc vừa thấy thế, cho dù có ngốc nữa cũng biết Đậu Đậu không chào đón, “Sư thúc, có phải con không nên dẫn cậu ấy đến đây không?”

Đậu Đậu liếc mắt, không che giấu chút nào hỏi ngược lại, “Cậu nói xem?”

“Tớ… tớ nói này Minh Hiên… hay là chúng ta đi thôi! Buổi chiều còn có tiết nữa mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.