Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 335: Anh là cái thá gì? (1)



Sắc mặt của Sở Minh Hiên nhất thời trở nên rất khó coi, cậu nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng khi nhìn thấy Kim Đậu Đậu, nhưng lại không nghĩ đến thái độ hờ hững này.

Sau ngày đó, cậu đã dứt khoát chia tay với Lạc Thi Nhã. Cậu không muốn lừa gạt mình nữa, cậu thích Đậu Đậu. Tuy rằng cậu đã từng rất ghét bỏ cô, nhưng cái đó là quá khứ rồi. Cậu thích cô, nên phải vì mình mà tranh đấu một chút. Cậu là thiếu gia của Sở gia, một trong bốn đại gia tộc của Đế Đô, mặc dù không đảm bảo có thể thần bí và giàu có hơn so với ngài Cửu kia, nhưng tuổi bọn họ gần nhau, sẽ rất có nhiều đề tài chung để nói chuyện.

Hơn nữa nam nữ chính trong phim thần tượng yêu nhau giết nhau, ngay từ đầu không phải là đều không hợp nhau sao?

Nếu như Đậu Đậu biết trong lòng Sở Minh Hiên nghĩ như vậy, nhất định sẽ nhảy lên tát cho cậu một phát.

Có phải bị bệnh hay không hả?

Nữ nhân vật chính trong phim thần tượng có thể tha thứ cho tổng tài bá đạo và thiếu gia nhà giàu cố tình gây sự, là bởi vì các cô ấy trẻ tuổi đơn thuần yếu đuối không hiểu sự đời. Loại người đã sống hai trăm năm mươi năm suốt ngày bận rộn bắt yêu đánh quái có thù tất báo như cô đã sớm khinh thường cái loại phim trẻ con này rồi!

Có lẽ đặt Sở Minh Hiên vào trong văn tổng tài thì cậu ta sẽ là một nam thần cao lãnh đạt tiêu chuẩn. Nhưng bây giờ người cậu ta gặp được là Đậu Đậu, từ trước đến giờ Đậu Đậu không phải là một cô bé nữ sinh luôn có ảo tưởng màu hồng, tất cả vốn liếng của cậu ta ở trong mắt cô đều không đáng giá nhắc đến. Nói trắng ra một chút là, cô cho rằng Sở Minh Hiên không xứng với cô. Cho nên Đậu Đậu ngay cả nhìn cũng lười nhìn Sở Minh Hiên một cái, trực tiếp dạy dỗ thằng nhóc nhà mình, “Nói cậu ngốc cậu còn thật sự là ngu xuẩn đấy, trước khi làm việc có thể động não một chút hay không hả?”

Tên ngốc méo miệng ủy khuất, “Con… con không biết mà. Mấy hôm trước vẫn còn hòa thuận vui vẻ như người một nhà, bây giờ… Haiz, lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển.”

Đậu Đậu nắm tay, “Cậu nói ai là kim dưới đáy biển hả?”

“Nói con mà, ha ha, nói con mà.”

Tên ngốc cuống quít đổi giọng, sau đó vội vàng kéo tay áo của Sở Minh Hiên, “Minh Hiên chúng ta đi thôi, sư thúc nói cô ấy không muốn gặp cậu.”

Sở Minh Hiên nhíu mày, nhìn thấy Đậu Đậu muốn đóng cửa thì trực tiếp đưa chân chặn lại, “Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.”

“Vợ, bạn học của em ở bên ngoài à? Tại sao không mời người ta vào đây ngồi đi?”

Giọng nói của Yêu Nghiệt mang theo chút khiêu khích, vẻ mặt Sở Minh Hiên tối sầm lại, “Anh ta ở nhà cô?”

Đậu Đậu nhướn mày, “Đúng vậy, mắc mớ gì tới cậu?”

“Anh ta ở nơi này?”

“Đúng vậy, mắc mớ gì tới cậu?”

Sau đó Sở Minh Hiên còn chưa kịp nói, tên ngốc theo sau thốt ra, “Sư thúc công, người làm gì mà mặc thành như thế này vậy?”

Yêu Nghiệt bắt chéo hai chân, “Vừa mới tỉnh ngủ, chưa kịp thay.”

Trên người hắn là một bộ áo ngủ mỏng màu xám rất mềm mại nhẹ nhàng, mái tóc rối loạn, cơ ngực như ẩn như hiện, còn có một dấu răng nhìn qua biết ngay không phải là do hắn có thể cúi đầu tự cắn ra được!

Khóe miệng tên ngốc giật giật. Sư thúc công muốn làm gì vậy? Mặc thành như vậy là muốn lên trời hả?

Rõ ràng Đậu Đậu cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã thích ứng được. Hắn là Yêu Nghiệt mà, cái tính cách kia của hắn, làm chuyện gì trái với lệ thường cũng không kỳ lạ.

Nhưng mà có thể đừng để lộ ra cơ ngực nhiều như vậy được không hả? Lần trước hắn để cô dùng tay, sau đó cô cắn một ngụm nhưng vẫn còn chưa hết tức đâu!

Làm trò trước mặt người ngoài, hắn cũng không ngại mất mặt!

Đậu Đậu ngựa không ngừng vó đi tới, một bên âm thầm giở sở trường của mình ra véo lên cánh tay của Yêu Nghiệt, một bên hạ giọng, “Cài nút áo vào.”

Sở Minh Hiên nhìn chằm chằm dấu vết mập mờ trên ngực Yêu Nghiệt, sắc mặt đã đen thành than rồi, “Kim Đậu Đậu, anh ta là yêu quái!”

Đậu Đậu bực bội, “Tôi biết!”

“Cô biết rồi còn…”

“Mắc mớ gì tới anh? Anh là cái thá gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.