Miếng thịt này là thịt sống, bẩn thỉu, bóng nhẫy, còn đang ngọ nguậy trong tay Sở Minh Hiên. Cái tính thích sạch sẽ từ trước đến nay làm Sở Minh Hiên muốn ném món đồ này đi ngay lập tức, nhưng mà vì Đậu Đậu, cậu ta có thể chịu đựng được.
Sở Minh Hiên đè xuống sự quằn quại trong dạ dày, từng chút từng chút giơ thịt Thái Tuế đang ngọ nguậy lên đặt ở bên miệng.
“Minh Hiên! Không được ăn!”
Lời của chú Tư Sở mới vừa ra khỏi miệng, Cơ Yêu Nguyệt nhanh chóng kẹp chặt cổ Sở Minh Hiên ép cậu ta nuốt xuống. Thịt Thái Tuế rõ ràng còn đang không ngừng ngọ nguậy ở trong dạ dày, Sở Minh Hiên không ngừng nôn khan, phun hết nước chua trong ruột ra.
Chú Tư Sở bất chấp vết thương trên người, gian nan đứng lên đi đến vỗ lên lưng Sở Minh Hiên, “Mau! Mau nhổ ra! Không được ăn!”
Sở Minh Hiên lại nôn khan hai cái, yếu ớt nhìn chú Tư Sở, “Vì sao? Không phải chú Tư nói Thái Tuế có thể giúp cháu đi xa hơn một chút ở trên con đường tu đạo này sao?”
“Chú nói Thái Tuế là Thái Tuế ôn tính, chứ không phải là Thái Tuế dược tính quá mạnh!”
Chú Tư Sở hít sâu một hơi, bàn tay ngưng tụ từng chút từng chút linh lực, anh nói, “Minh Hiên, cháu kiên nhẫn một chút, chú sẽ lấy nó ra giúp cháu!”
Sở Minh Hiên chống cự, “Không, không được, cháu không muốn lấy ra. Một chút đau đớn này cháu còn có thể chịu được.”
“Minh Hiên, Thái Tuế này quá tà ác, nó sẽ làm cháu nhập ma!”
Chú Tư Sở nói, đẩy thân thể của Sở Minh Hiên ra, bàn tay ngưng tụ linh lực, muốn thăm dò khoang bụng của cậu ta. Trong lúc nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc, Sở Minh Hiên thấy người phụ nữ đeo mặt nạ đi tới. Ả ta nâng tay lên, một cây ngân châm hiện lên ánh sáng lạnh đang ngưng tụ ở trên ngón tay, tàn nhẫn đâm về phía đầu của chú Tư Sở.
Không biết vì sao cậu không kêu chú Tư Sở tránh ra.
Có lẽ là vì quá yêu Kim Đậu Đậu.
Cậu muốn có được cô, có được người làm cho cậu ta ngày đêm mong nhớ. Cho dù dùng hết mọi thủ đoạn ti tiện cũng sẽ không hối tiếc.
Yêu, không phải đều là thế này sao?
Cho dù ban đầu là chiếm đoạt, nhưng chỉ cần sau này hai người đều yêu nhau, thì tất cả mọi thứ đều có thể được tha thứ!
Cậu làm tất cả toàn bộ là vì Kim Đậu Đậu, cậu không sai!
Nhưng mà… chú Tư có chết hay không?
Cậu không kêu chú Tư tránh ra, nếu như chú Tư chết… Không! Chuyện này không thể trách cậu ta, cậu ta muốn nói nhưng trong bụng lại quá đau, căn bản là không có hơi sức để mở miệng.
Sở Minh Hiên tìm cho mình rất nhiều lý do, cái có thể thuyết phục mình nhất chính là vì đối phương ra tay quá nhanh, cậu không kịp nói. Nếu như chú Tư chết thì cũng là trách người phụ nữ này! Không liên quan gì đến chuyện cậu ta không nhắc nhở chú ấy cả!
Nhìn thấu suy nghĩ Sở Minh Hiên, Cơ Yêu Nguyệt hơi nhếch môi, “Chú Tư của cậu sẽ không chết, anh ta chỉ hôn mê mà thôi, ngủ một giấc sẽ quên hết những chuyện đã xảy ra mấy ngày này.”
Sở Minh Hiên như lấy được đại xá, “Nếu là vậy thì tốt rồi. Thế lúc chú Tư tỉnh lại, có trách tôi ăn thịt Thái Tuế hay không?”
Chú Tư là người cầm quyền nói một không nói hai của Sở gia, cậu ta còn chưa kế thừa Sở gia thì đã làm trái chú Tư, sau này chú Tư trách cậu ta không nghe lời thì làm sao bây giờ?
“Sẽ không đâu, chú Tư rất thương yêu cậu, chỉ là do gần đây anh ta quá mệt, cho nên mới nhát gan sợ phiền phức không dám cho cậu dùng thịt Thái Tuế. Chỉ cần cậu tu luyện thật tốt, anh ta sẽ không nói gì nữa.”
Sở Minh Hiên thở phào, “Vậy là tốt rồi.”
“Đi ra ngoài đi, bổn cung muốn chữa bệnh cho chú Tư của cậu.”
“...”
“Còn có chuyện gì?”
“Cô còn chưa nói cho tôi biết làm như thế nào mới có thể có được Kim Đậu Đậu.”
“Chờ.”
Sở Minh Hiên sốt ruột, “Nhưng mà bọn họ…”
“Lạc Lê sẽ không để cho bọn họ tiếp tục ở chung với nhau. Cậu yên tâm, ăn thịt Thái Tuế này, trong vòng ba năm cậu nhất định có thể tranh phong được với Yêu Tôn. Ghi nhớ thật kỹ, trước khi có thể địch lại được Yêu Tôn thì không được phép tiếp tục kích động đi biểu lộ nữa, nếu không sẽ làm cho cô ấy càng ghét cậu hơn.”