Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 405: Mình người đuôi rắn, thế này làm sao biết được trai gái đây? (1)



Đậu Đậu cầm một bộ đồ khủng long lông xù, nghĩ bây giờ tiết trời đã vào thu, trẻ con phải mặc dày chút. Vì vậy cô dùng linh lực làm sạch nó, chuẩn bị mặc cho con trai. Nhìn thấy con trai nhà mình đang cau có trừng Diệp Tinh Trạch, lập tức nghi ngờ, “Sao thế?”

Tên ngốc nhún vai, “Con không biết.”

Yêu Nghiệt đồng tình nhìn tên ngốc một cái, “Nó không thích vịt vàng, cậu cầm cái xe Jeep kia thử xem.”

Khóe miệng tên ngốc giật giật, theo lời cầm chiếc xe Jeep màu xám bạc kia đưa cho tên nhóc khó tính, “Này, cái này thì sao? Cái này chắc sẽ thích chứ?”

Dĩ nhiên là Biển Biển thích, nếu không cũng sẽ không nhìn chằm chằm rồi. Cái này gọi là hiểu con không ai bằng cha, lời Yêu Nghiệt nói có thể sai à?

Quả nhiên tên ngốc vừa đưa tới, sắc mặt tên nhóc liền giãn ra, khẽ hừ một tiếng coi như trả lời, lập tức giơ đôi tay nhỏ bé ra nhận lấy ôm vào lòng.

Tên ngốc, “....”

Làm sao lại cảm thấy tên nhóc này hơi kiêu ngạo nhỉ? Xị cái mặt nhỏ ra, cũng không biết là giống ai nữa? Sư thúc chắc chắn không như vậy, chẳng lẽ là giống sư thúc công?

Khụ, cũng không giống lắm!

Sư thúc công kiêu ngạo chỗ nào chứ? Chính xác là bị thần kinh! Tâm thần phân liệt thành tám chín người cũng không miêu tả hết được!

Chẳng lẽ chỉ di truyền một tính cách kiêu ngạo à? Ừ, cái này rất có khả năng.

Lúc tên ngốc đang suy nghĩ, Viên Viên cũng không chịu yếu thế kêu hai câu thiểu năng, sau đó đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm một đống vịt vàng qua vỏ trứng nhỏ: Viên Viên cũng muốn tắm, Viên Viên cũng muốn chơi vịt con!

Yêu Nghiệt: … Đợi con rụng đuôi là có thể rồi.

Viên Viên ở trong vỏ trứng nhỏ dẩu môi: Nhưng bây giờ Viên Viên muốn rồi!

Yêu Nghiệt không biết phải làm sao, chỉ có thể nói với tên ngốc: Mang đống vịt kia để cạnh Viên Viên đi, nó thích mấy thứ đó.

Tên ngốc dạ một tiếng, vừa định hỏi sao sư thúc công lại biết thì đã thấy sư thúc ôm Biển Biển nghi ngờ nhìn qua, “Sao thế?”

Tên ngốc quả quyết lắc đầu, “Không sao ạ.”

Sau đó cậu không chút chậm trễ, xách một túi vịt vàng lớn lên đổ ra, đặt lần lượt từng con xung quanh Viên Viên.

Ừ, cuối cùng có đứa thích vịt cậu mua rồi.

Mặc dù Tiểu Viên Viên gọi cậu mấy câu thiểu năng, nhưng nể tình nó có mắt thẩm mỹ giống cậu, cậu sẽ đại nhân đại lượng tha thứ cho nó!

Đậu Đậu cầm bỉm và áo khủng long lên, kéo áo choàng tắm ra muốn mặc cho con trai, nhưng phát hiện đối phương cau có dùng tay ghì chặt lấy áo choàng tắm.

Tên ngốc tiếp thu được chỉ thị của sư thúc công, lập tức đề nghị, “Người mang nó vào phòng ngủ thay xem sao?”

Đậu Đậu nghi ngờ, “Tại sao?”

“Nhìn nó cũng không giống đứa con nít mới sinh ra chút nào, có lẽ đã có chỉ số thông minh bằng đứa bé năm sáu tuổi rồi. Có lẽ... xấu hổ.”

Đậu Đậu dừng động tác cướp áo choàng tắm, nói, “Ừ, cũng có thể.”

Sau đó không biết sao cô sầm mặt lại, ôm thằng nhóc cũng sầm mặt y như vậy vào phòng ngủ mặc bỉm và áo khủng long.

Tên ngốc gãi đầu, không hiểu mình nói gì sai. Nhưng Yêu Nghiệt thì hiểu đến mức không thể hiểu hơn nữa. Chuyện chỉ số thông minh của Viên Viên Biển Biển không thua gì đứa bé năm sáu tuổi, hắn đã từng nhắc với vợ rồi. Bộ dạng vợ như vậy là vừa nghĩ đến hắn.

Yêu Nghiệt đau lòng nhìn về phía phòng ngủ, rất muốn hiện thân đi theo vợ để xin lỗi. Nhưng tính cách của vợ thế nào hắn rất rõ, bây giờ đi qua đó sẽ chỉ khiến cho chuyện càng tệ hại hơn thôi. Chuyện này hắn đã sai rồi, nhưng hắn cũng không hối hận, nếu như có thể làm lại hắn sẽ vẫn làm như vậy, hơn nữa sẽ vẫn là thân xác này. Bởi vì Huyết Lan lựa chọn thân xác này, linh hồn của cô cũng chỉ nhận thân xác này mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.