Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 408: Anh thiểu năng! muốn ăn thịt! (2)



Vì vậy Biển Biển bất hạnh được đẩy ra ngoài đang ôm bình sữa lớn, mặt đau khổ nhìn thế nào cũng thấy buồn phiền.

Đã từng thấy con của Xà tộc uống sữa bột bao giờ chưa? Đã từng thấy chưa đã từng thấy chưa đã từng thấy chưa! Trí tưởng tượng của mẹ ngốc, nó hoàn toàn phục rồi!

Yêu Nghiệt thấy con trai oán hận nhìn qua, quả quyết dạy dỗ: Con nhìn Viên Viên ăn kẹo thôi không phải cũng rất vui vẻ sao, chỉ có con là lắm chuyện!

Khóe miệng Biển Biển giật giật, không muốn nói chuyện, muốn yên tĩnh. Nó không muốn làm anh, nó muốn vào trong vỏ trứng nhỏ của mình để ở...

Yêu Nghiệt suy nghĩ một chút, nói: Vừa rồi em gái con còn biết đòi Diệp Tinh Trạch kẹo, con không biết à? Có thể thấy học giỏi một môn ngoại ngữ là quan trọng thế nào.

Biển Biển cắn bình sữa chớp chớp mắt: Là ý gì ạ?

Yêu Nghiệt: Ý là, đợi lúc nào con học được nói tiếng người rồi, muốn ăn cái gì hay không muốn ăn cái gì thì có thể tự nói ra.

Biển Biển: Vậy không muốn uống sữa bột thì nói thế nào ạ?

Yêu Nghiệt ngẩng đầu nhìn trời làm bộ không nghe thấy, một bộ “Bây giờ không thể nói cho con được, nếu không mẹ các con sẽ phát hiện ba đang ở đây”.

Biển Biển khóc không ra nước mắt, suy nghĩ: Một người mẹ ngốc một người ba nhát gan, cộng thêm một cô em gái ăn hàng, làm người gánh vác duy nhất trong cái nhà này, trách nhiệm của nó vừa nặng nề vừa xa xôi...

Biển Biển cắn bình sữa nhỏ buồn bực, bị Đậu Đậu đẩy tới bên cạnh bàn ăn. Trên bàn ăn, Viên Viên vẫn đang chiếm một chỗ ngồi như cũ, nó ôm cái đuôi nhỏ giương mắt nhìn thịt trên bàn qua lớp vỏ trứng, nước dãi chảy rào rào, còn khẽ lẩm bẩm ăn thịt.

Đậu Đậu an ủi xoa vỏ trứng nhỏ của Viên Viên, nói, “Ngoan, đợi con nở ra là có thể ăn rồi.”

Thật ra cô cũng không biết sau khi Viên Viên nở ra có thể ăn được thịt hay không, Yêu Nghiệt không có ở đây, cô muốn tìm một con yêu hỏi một chút cũng không được.

Tên ngốc ở lại ăn cơm, ngồi ở bên kia bàn ăn. Viên Viên làm ồn mấy tiếng muốn ăn thịt, không thấy Đậu Đậu phản ứng lại nó, quả quyết lăn đến bên chỗ Tên ngốc, “Anh! Ăn thịt!”

Miệng Biển Biển run rẩy: Em còn chưa gọi anh là anh!

Viên Viên chống nạnh: Anh cũng chưa cho em kẹo nữa~

Sau đó quả quyết cọ vào lòng tên ngốc, “Ăn thịt ăn thịt ăn thịt!”

Tên ngốc được yêu mà sợ, ôm vỏ trứng nhỏ trơn bóng, cẩn thận dùng ánh mắt dò hỏi sư thúc công ẩn thân ngồi bên cạnh. Yêu Nghiệt ngồi ở cái ghế trước đó hắn thường ngồi, đang nghĩ làm sao mới có thể trở lại bên cạnh vợ tiếp tục chăm sóc cô, thấy ánh mắt hỏi dò của tên ngốc, khẽ gật đầu, “Có thể.”

Đậu Đậu không biết trứng nhà mình làm sao lại đột nhiên dính lấy tên ngốc như vậy, nghĩ đến việc cô vẫn phải liên tục nhìn con trai, quả thật không rảnh đi để ý Viên Viên, vì vậy liền dặn dò tên ngốc, “Cậu trông nó, đừng để nó rơi xuống đất va phải chân ghế đấy.”

Mặc dù Viên Viên rơi xuống đất từ trước đến nay chưa xảy ra chuyện gì, nhưng không phải bây giờ sắp nở rồi à? Ngộ nhỡ đụng vỡ, há chẳng phải là sinh non sao?

Tên ngốc gật đầu, ôm Viên Viên vào lòng, núp ở dưới mặt bàn. Sau đó Viên Viên vui vẻ, vén vỏ trứng nhỏ lên, giống như một con chim non đợi đút há to miệng. Trái tim tên ngốc mềm nhũn, quả quyết cướp một miếng sườn to nhất trong đũa của sư thúc.

Đậu Đậu nhìn cái đũa trống trơn của mình, khóe miệng không tự chủ được co giật hai cái. Sau đó cô an ủi mình, không sao không sao, tên nhóc này gần đây học tập quá vất vả, ăn nhiều thịt chút cũng nên thôi. Cô gắp một miếng khác không phải là được rồi à? Nhưng không đợi cô ra tay với miếng sườn to thứ hai trong đĩa, tên ngốc đã cướp trước. Quan trọng nhất là cậu ta gắp rồi cũng không ăn mà lại để ở trong cái đĩa trước mặt.

Lần này Đậu Đậu không thể nhịn được nữa, lập tức đập bàn đứng lên, “Muốn ăn thì nhân lúc còn nóng ăn đi, gắp rồi để trong đĩa là cái quỷ gì hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.