Tên ngốc rất ủy khuất, “Khụ, con cảm thấy hơi nóng, để cho nguội bớt, ha ha ha, để cho nguội bớt.”
Đặt ở trong đĩa gì chứ, còn không phải là sợ sư thúc phát hiện ra Viên Viên lén ăn thịt à? Cho nên cậu muốn gắp qua đây trước, chờ sư thúc không chú ý sẽ đút cho nhóc con kia. Ngộ nhỡ sư thúc nhìn thấy cậu dùng đũa gắp thịt ném xuống dưới bàn, không bị chịu tiếng oan lãng phí lương thực mới là lạ đấy!
Thật ra tên ngốc vẫn đánh giá thấp sư thúc của cậu rồi. Nếu như Đậu Đậu nhìn thấy cậu dùng đũa gắp thịt ném xuống dưới bàn thì sẽ không cảm thấy cậu đang lãng phí lương thực, mà sẽ chỉ suy nghĩ một vấn đề rất nghiêm túc: Tên nhóc này không bị lên cơn sốt đấy chứ? Đút thịt vào quần cái quỷ gì? Chẳng lẽ chỗ đó của đàn ông còn có thể ăn à?
Thế này... đáng sợ quá rồi!
Nhưng Đậu Đậu không nhìn thấy, cô tin lí do của tên ngốc, gắp một miếng sườn lên nếm, nói, “Không nóng, mau ăn đi, ăn xong rồi đến trường học.”
Tên ngốc gật đầu, “Vâng vâng.”
Sau đó nhân lúc Đậu Đậu không để ý, vội vàng dùng cái tay không cầm đũa nhón miếng thịt đút cho Viên Viên. Viên Viên cắn thịt nhai nhồm nhoàm, mặc dù chưa mọc răng nhưng nó cứ cắn rồi lại cắn, đợi đến khi không còn mùi vị gì nữa thì nuốt ực một cái xuống. Sau đó tiếp tục giương mắt nhìn tên ngốc, giọng nói mềm nhũn, “Anh, ăn thịt.”
Nghe thấy Viên Viên ngoan ngoãn gọi anh...
Đậu Đậu không cảm thấy thế nào cả, cô đang bận ăn cơm và trêu con trai.
Yêu Nghiệt không cảm thấy thế nào cả, hắn đang bận nghĩ làm sao để trở lại bên cạnh vợ.
Sau đó Biển Biển ngậm bình sữa mặt đau khổ, vừa phải chịu đựng sự trêu chọc của mẹ còn vừa phải lo lắng cho người ba nhát gan, thì lại cảm thấy có gì rồi.
Không phải tên thiểu năng đó chỉ đút cho nó mấy miếng thịt thôi sao, có cái gì tốt chứ? Bây giờ có thể bán đứng tiết tháo gọi anh, tương lai sẽ có thể bán đứng tiết tháo gọi chồng mất! Vấn đề này thật sự là quá nghiêm trọng rồi!
Không được! Không thể nhìn em gái ngốc nhà mình cứ như vậy bị người xấu lừa đi được! Muốn lấy chồng ít nhất cũng phải tìm người tốt đúng không? Tên thiểu năng đó nhìn không phải là người tốt lành gì cả! Cho kẹo cho thịt cho đồ chơi, không chuyện gì mà nịnh bợ, không phải gian cũng là trộm!
Tên ngốc không biết mình vì đút mấy miếng thịt rồi được gọi là anh mà đã đắc tội với anh vợ tương lai rồi, không không không, cậu thậm chí còn không biết cái tên bánh bao nhỏ thối kiêu ngạo đó là anh vợ tương lai của mình nữa. Cậu chỉ cảm thấy tiểu mỹ nhân xà này nhà sư thúc thật đáng yêu thôi! Biết gọi anh biết làm vẻ đáng yêu, còn biết ôm cái đuôi nhỏ mập của mình giả bộ đáng thương, đúng là bảo bối sống cần thiết trong gia đình. Đáng yêu quá đáng yêu quá đáng yêu quá~
Tên ngốc không nhịn được, nhéo cái đuôi nhỏ mập của Viên Viên. Trước đó cậu luôn cảm thấy rắn hơi đáng sợ, nhưng nhìn thấy cái đuôi nhỏ mập trắng bóc còn ánh lên màu bạc của Viên Viên thì nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu.
Viên Viên được cậu đút cho mấy miếng thịt đã thành công nhận “nhân viên nuôi dưỡng” này, cho nên bị cầm đuôi không những không phản cảm, ngược lại còn thân thiết dùng cái đuôi cọ cọ vào tay Diệp Tinh Trạch. Vảy của rắn con vẫn chưa lạnh buốt và rắn chắc mà mềm nhũn trơn nhẵn giống như thạch vậy. Diệp Tinh Trạch sờ cái đuôi rất thỏa mãn, lúc sắp thu tay lại còn véo cái mặt tròn xoe của tiểu mỹ nhân xà.
Biển Biển không thể nhịn được nữa, tức giận mở miệng, “Mẹ!”
Đậu Đậu bị doạ một phen, “Hả? Sao thế con?”
Biển Biển giận dữ chỉ Diệp Tinh Trạch, mở miệng nhưng không nói ra được một câu tiếng người hoàn chỉnh. Hừ, lại cho tên thiểu năng sờ đuôi, không biết đuôi của tộc rắn chỉ có người thân thiết nhất mới có thể sờ à? Nhưng nó không dùng tiếng yêu nói cho Viên Viên, bởi vì nó cảm thấy theo tính cách “có thịt ăn là đã cảm thấy viên mãn” của Viên Viên, có lẽ sẽ ngu ngơ hỏi nó tại sao tên thiểu năng không thể làm người thân thiết nhất của nó...