Chậc chậc chậc, tại sao trước đây không phát hiện hắn lại dễ dàng cảm động như vậy nhỉ?
Chẳng lẽ hắn muốn ám chỉ, lúc trước hắn hại cô lừa cô, cũng đều có nỗi khổ hả?
Đậu Đậu vừa suy đoán vừa nhìn Yêu Nghiệt, bé trai năm sáu tuổi trên ghế sô pha dè dặt nói, “Chị ơi, chẳng lẽ vừa nãy không phải muốn nói cái này à?”
Đậu Đậu dứt khoát lắc đầu phủ định, “Không phải!”
Cô đã từng nghĩ Yêu Nghiệt có nỗi khổ riêng, chẳng qua là người và yêu khác biệt, chẳng qua là hắn có theo đuổi cô thì cô cũng sẽ không đồng ý…
Nhưng cái này thì làm sao được coi là nỗi khổ riêng được?
Tình yêu không từ thủ đoạn chính là đau thương!
Hơn nữa hắn còn lừa cô nói trứng chỉ khi ngửi được hơi thở của cha mẹ thì mới có thể phá vỏ nữa!
Nghe hắn giải thích? Ai biết hắn có thể lại lừa cô hay không chứ?
Cho nên dứt khoát cho hắn vào sổ đen!
Nghe thấy Đậu Đậu nói không phải, Yêu Nghiệt hơi sửng sốt, ngay sau đó hỏi, “Vừa nãy chị muốn nói cái gì vậy?”
Đậu Đậu nhếch môi, “Chị muốn nói, phim Hàn có tam bảo, tai nạn, ung thư cùng bệnh khó chữa. Còn cái cô nữ chính này thật sự là tìm ngược mà, rõ ràng tính cách của nam phụ tốt hơn nam chính mà lại cứ đi thích nam chính, chẳng lẽ cô ta là M à?”
Yêu Nghiệt lập tức cứng lại, “Cô ta thích nam chính.”
Đậu Đậu hơi sửng sốt. Cô ta thích nam chính á? Lời này của Yêu Nghiệt có ý gì vậy?
Lẽ nào là đang ám chỉ mình thích hắn hả?
Không biết xấu hổ!
Ít dát vàng lên mặt đi!
Bà đây không thèm thích anh đâu!
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu nhướn mày, “Em khẳng định cô ta thích nam chính à? Chẳng qua cô ta đã có thói quen có nam chính thôi ok, thanh mai trúc mã gì đó, đều là ỷ lại.”
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật một cái, “Chỉ là ỷ lại thôi à?”
“Tất nhiên, phụ nữ bọn chị rất dễ ỷ lại người đàn ông đã đối xử tốt với mình.”
Phiên dịch lại những lời này chính là: Đừng có mà tự luyến nữa, bà đây chịu ỷ lại anh, chẳng qua là vì trước đây anh đối xử tốt với bà đây mà thôi! Chỉ cần Lạc Lê cũng đối xử tốt với bà đây thì bà đây lập tức đi qua bên đó...
Khụ, bỗng nhiên cô nghĩ tới barbie lực sĩ, ỷ lại Lạc Lê gì đó, trong lòng cô lại cự tuyệt nó.
Yêu Nghiệt bị câu chỉ là ỷ lại kia của Đậu Đậu làm cho tâm thần không yên, âm thầm hạ quyết tâm, đêm nay phải để vợ mơ tới búp bê barbie lực sĩ mới được. Dù sao chính vì Lạc Lê nên hắn ở trong lòng vợ đã không phải là người tốt lành gì. Hắn bôi đen Lạc Lê thì sao chứ?
Bôi đen hắn thì sao chớ?
Cứ bôi đen hắn, bôi đen hắn, bôi đen hắn!
Yêu Nghiệt nói được thì làm được, đến buổi tối, dứt khoát xuyên tường chạy đến phòng của cô vợ nhỏ.
Khi đó Đậu Đậu đã ngủ rồi. Cô vẫn đeo cái kính màu kia, mặc áo ngủ đơn giản, ôm Viên Viên ngủ rất yên ổn.
Yêu Nghiệt thử lấy cái kính kia xuống nhưng thất bại. Sau đó hắn bất đắc dĩ buông tha, chỉ có thể lấy tay sờ cái trán của vợ, sắp xếp một cảnh trong mơ cho cô. Cảnh trong mơ bắt nguồn từ hiện thực, bắt nguồn từ sâu trong ký ức. Bởi vì ký ức của Đậu Đậu đối với búp bê barbie lực sĩ kia quá sâu sắc, cho nên Yêu Nghiệt rất dễ dàng đã tác động được tình cảm của Đậu Đậu.
Trong lúc ngủ mơ, cô vô thức nhíu mày, mơ tới cái ngày Yêu Nghiệt giả thành Lạc Lê kia, một bên nhảy điệu mua thiên nga nhỏ một bên xách váy lộ ra lông chân. Đôi chân ngăm đen tráng kiện, lại có lông lá xù xì dài tận 2cm.
Đậu Đậu không khỏi run một cái, thì thào lên tiếng nói, “Không muốn lông chân đâu, không muốn lông chân đâu, không muốn lông chân đâu...”
Yêu Nghiệt tiếp tục, lại sờ đầu cô, làm cô mơ tới đôi chân đẹp kia của hắn.
Quả nhiên không có so sánh thì sẽ không có thương tổn, so với một đôi chân như thế, trong nháy mắt Đậu Đậu cũng nhớ tới nhiều chỗ tốt của Yêu Nghiệt. Chưa nói tới cái khác, chỉ cần đôi chân kia cũng đã thắng rất nhiều đàn ông rồi ok! Thon dài, thẳng tắp, đường vân cơ thể có độ, không quá nhỏ cũng không quá to, quan trọng nhất là không có lông chân!