Viên Viên tiếp tục hỏi: Lấy sắc bốn người là có ý gì?
Biển Biển rung đùi đắc ý: Là lấy sắc hầu người, sắc suy thì hết yêu ấy ~ Nói cách khác, ba già dựa vào mặt dựa vào chân mà kiếm cơm, chờ lúc nào ba già đi sẽ rất xấu xí khó coi, mẹ ngốc sẽ không cần người nữa. Khụ, không đúng, bây giờ mẹ ngốc cũng đã không cần người nữa rồi…
Yêu Nghiệt đầu đầy vạch đen quát lớn: Câm miệng!
Viên Viên chỉ vào vỏ trứng nhỏ, vẻ mặt vô tội: Nhưng mà ba sẽ không già không xấu không khó coi đâu ~ Cho nên cái gì mà lấy sắc hầu người ấy, cũng không có gì không tốt mà?
Yêu Nghiệt được an ủi một chút: Vẫn là con gái tốt nhất, là áo bông nhỏ của ba ~
Sau đó mắt lạnh nhìn con trai: Học hỏi em gái con một chút đi! Tại sao cứ nói khó nghe như vậy chứ?
Viên Viên phụ họa: Đúng đúng! Khó nghe như vậy nha!
Biển Biển chỉ muốn được yên tĩnh, không muốn nói chuyện. Hai cha con nhà này là một phe mà, nó nói cái gì cũng vô dụng haiz ~ Trong cái nhà này chỉ có nó là người thông minh thôi!
Hình như thủ đoạn nhỏ của Yêu Nghiệt đã có tác dụng, tiếp đó, Đậu Đậu quả nhiên không nhắc lại cái tên Lạc Lê nữa.
Yêu Nghiệt hơi thả lỏng, một bên thỉnh thoảng ném linh quả cho hai đứa nhóc, một bên đắc ý dào dạt nghĩ, quả nhiên hắn là một yêu quái thông minh mà!
Nhưng mà Đậu Đậu không đề cập tới cái tên Lạc Lê này thì Lạc Lê cũng sẽ không mặc kệ Đậu Đậu. Vô Ngân Vô Ưu đã rời khỏi Cục bắt yêu, lúc rời đi còn liên tục nhờ cậy Lạc Lê, nhất định phải chăm sóc kỹ lưỡng tiểu sư muội của bọn họ. Sau đó bọn họ lập tức vội vàng tạm biệt rồi vội vàng rời đi, chỉ sợ chậm thêm chút nữa thì sẽ không đi được.
Lúc Vô Ưu đi, Tiểu Đoan lưu luyến không rời. Anh ta cũng là một người thích chơi game, nhưng vì tốc độ tay quá tồi nên vẫn không có ai dẫn anh ta đi chơi. Khó khăn lắm mới có một đứa bé đến Cục bắt yêu có thể chơi game với anh ta, dẫn anh ta đi đánh BOSS, không ngờ người lại đi mất rồi!
Nhưng mà Tiểu Đoan không biết đây chính là một nguyên nhân khác khiến Vô Ưu muốn đi. Cả ngày gọi bé ơi bé à, tuổi thật của anh cũng có thể làm cha của Tiểu Đoan rồi đấy!
Không biết người trên kẻ dưới! Tốc độ tay tồi! Cho nên người nào thích đợi ở Cục này thì đợi, dù sao anh cũng không đợi.
Lạc Lê đưa hai người này đi, sau đó ngựa không ngừng vó chạy tới nhà trọ Vạn Tượng. Đậu Nhi không chịu quay về núi Đạo Vương với hai vị sư huynh, lại tức giận đuổi tên xà yêu kia đi, hắn nhất định phải đưa cô đến Cục bắt yêu, nếu không một mình cô dẫn theo hai đứa nhóc, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Những lời ngày đó hắn nói với tên xà yêu kia có chút nặng lời, không biết tên xà yêu kia dưới cơn tức giận thì… Không, hắn ta sẽ không đi. Nếu như chỉ vì bị hắn nói vậy đã đi luôn thì hắn ta cũng sẽ không ngu ngốc chờ Đậu Nhi một ngàn năm.
Lạc Lê xuống xe, khóa cửa lại, cầm chìa khóa rồi đi vào thang máy. Cơ thể Yêu Nghiệt chấn động, lập tức có loại xúc động muốn giết người. Vất vả lắm vợ mới không nhắc tới hắn nữa, tại sao tên kia lại tới chứ?
Rất nhanh, chuông cửa của phòng 912 vang lên. Đậu Đậu kéo dép lẹt xẹt đi đến mở cửa, nhìn thấy là Lạc Lê, vẻ mặt nhất thời có chút xoắn xuýt. Tha thứ cho cô đi, cô lại nghĩ tới búp bê lực sĩ nữa.
“Đậu Nhi, vì sao em không quay về núi Đạo Vương với Vô Ngân Vô Ưu vậy?”
Lạc Lê vào nhà sau đó đi thẳng vào vấn đề, Đậu Đậu hơi sửng sốt một chút, nói, “Còn có một số việc phải xử lý, tạm thời không muốn trở về.”
“Nhưng mà một mình em dẫn mang theo đứa nhóc sẽ rất nguy hiểm… Nó là ai vậy?”
Lạc Lê nhìn thấy Yêu Nghiệt, bây giờ Yêu Nghiệt là một thằng nhóc năm sáu tuổi, bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha chơi với Biển Biển. Tất nhiên Biển Biển không muốn chơi với hắn…