Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 426: Chuyện của tôi và anh ta, không tới phiên anh nhúng tay vào (2)



Nhưng thấy chú hư kia lại muốn bắt cóc mẹ, nó vẫn cho ba nhát gan của nó mặt mũi mà phối hợp cùng. Cũng không biết ba nhát gan nghĩ như thế nào, tình địch tới cửa mà vẫn có thể an phận giả dạng làm trẻ con, chẳng lẽ không phải nên lập tức tuyên bố chủ quyền sao?

Này này, thật làm cho người ta lo lắng mà, đôi cha mẹ không đáng tin cậy này cũng quá không đáng tin cậy đi mất!

Không đợi Biển Biển đi hỏi ba nó rốt cuộc có tính toán gì, mẹ ngốc của nó đã mở miệng nói.

“Đây là em trai của anh ta, tôi không biết nuôi trẻ con của xà yêu, nó đến đây giúp tôi chăm sóc hai đứa nhóc một đoạn thời gian.”

“Em trai của anh ta?”

Lạc Lê nhíu mày, bỗng nhiên có một suy đoán to gan. Ngay sau đó cậu nhóc đáng yêu kia ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đã chứng minh được suy đoán của hắn. Nó lộ ra một nụ cười nhạt có một không hai của tên xà yêu kia, dùng khẩu hình nói với hắn: Đúng, không sai, là tôi đó.

Do vấn đề góc độ nên Đậu Đậu cũng không nhìn thấy động tác mờ ám của Yêu Nghiệt.

Cô ngăn Viên Viên đang lăn qua lăn lại ở trên bàn lại, rút một cái khăn ướt, lau vỏ trứng nhỏ của cô bé rồi ôm vào trong ngực, “Anh tìm tôi có chuyện gì à?”

Lạc Lê nhìn Yêu Nghiệt chằm chằm, vừa định nói nó là do tên xà yêu kia biến thành thì thằng nhóc lại khôi phục sự vô tội.

Hắn suy nghĩ một chút, thấy không có chứng cứ, Đậu Nhi sẽ không tin hắn. Cho nên hắn không vạch trần nữa, mà nhìn về phía Đậu Đậu, nói, “Anh muốn mời em tới Cục bắt yêu ở, chỗ đó có nhiều đạo sĩ bắt yêu, khá an toàn.”

Đậu Đậu nói tiếng cảm ơn, sau đó trực tiếp cự tuyệt, “Không cần, tôi có thể bảo vệ hai đứa nhóc được.”

Cho dù cô không bảo vệ được thì cũng còn có...

Ánh mắt Đậu Đậu ảm đạm một chút, sau đó lên tinh thần, “Biển Biển đã phá vỏ, Viên Viên cũng sắp phá vỏ rồi. Chờ đến khi nó phá xác thì chúng tôi sẽ an toàn thôi.”

Lạc Lê chưa từ bỏ ý định, nhìn Yêu Nghiệt một chút, không nhịn được nói thẳng, “Tên xà yêu kia đi rồi, lại để em trai của hắn đến bảo vệ em à?”

Không biết vì sao khi nghe Lạc Lê gọi Yêu Nghiệt là xà yêu, trong lòng Đậu Đậu lại thấy rất khó chịu. Cái từ xà yêu này mang theo chút vũ nhục và kỳ thị. Tuy rằng lúc cô tức giận cũng gọi là xà yêu chết giẫm, nhưng Lạc Lê dựa vào cái gì mà gọi như vậy chứ?

Cho nên Đậu Đậu gần như là phản xạ có điều kiện bày khuôn mặt thối ra, “Chuyện của tôi và anh ta, không cần anh nhúng tay vào.”

Lời cô nói vẫn được coi là uyển chuyển, nhưng Lạc Lê vẫn nghe ra sự bao che trong đó. Có lẽ cô vẫn không ý thức được tên xà yêu kia ở trong lòng cô đã là người một nhà, chỉ mình cô mới có thể chỉ trích, người khác không thể chỉ trích.

Mà hắn lại là cái người khác đó.

Thấy Lạc Lê mất mát, Đậu Đậu cũng ý thức được lời mình nói vừa nãy có chút không đúng. Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt cười, Lạc Lê thật lòng đến giúp cô, cô không cảm kích thì thôi lại còn từ chối, đã vậy tại sao còn có thể nói câu không cần anh nhúng tay vào như vậy chứ?

Đậu Đậu xấu hổ nở nụ cười, giải thích, “Xin lỗi, ý của tôi không phải là như vậy. Ý của tôi là, ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng bây giờ tôi chỉ là đạo sĩ bắt yêu Lam Anh thôi, đi vào Cục bắt yêu, danh không chính ngôn không thuận, sẽ mang lại phiền toái không cần thiết cho anh.”

Cục bắt yêu là cơ quan bắt yêu quyền uy nhất ở Đế Đô, thậm chí uy quyền nhất ở Cửu Châu, đạo sĩ bắt yêu trong đó đều đã trải qua sự sàng lọc nghiêm ngặt. Đạo sĩ bắt yêu dưới Hoàng Anh căn bản không có tư cách tham gia tranh cử.

Về phần tại sao Bạch Linh lại lấy thân phận đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh vào được...

Đi cửa sau đó mà!

Có người nói Lạc Lê do nữ đệ tử của núi Vân Đài sinh ra, hắn mới ra sinh không được bao lâu thì mẹ đẻ đã tự sát. Trước khi chết mẹ hắn đã đặt hắn ở cửa phòng của Bạch Chỉ Sư Thái, chỉ để lại một chữ ở trong tã lót của hắn: Lạc.

Bạch Chỉ Sư Thái phát hiện hắn lúc tờ mờ sáng, vì vậy đặt tên cho hắn là Lạc Lê. Hắn đi theo Bạch Chỉ Sư Thái từ nhỏ đến lớn lên nên tình cảm đối với Bạch Chỉ Sư Thái không thua gì tình cảm mẹ con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.