Bạch Linh không nói thì sẽ không nói, nắm chặt phương thức liên lạc của hai người kia, ánh mắt lẳng lặng nhìn Lạc Lê. Trước đây cô ta chưa bao giờ dùng loại ánh mắt cao ngạo này nhìn hắn. Cô ta nghĩ cô ta yêu Lạc Lê nên thường hạ thấp phong thái xuống.
Yêu không phải là như vậy sao? Người nào yêu trước thì người đó thua.
Nhưng sư phụ lại nói cho cô ta biết, không phải như thế. Yêu không phải hèn mọn, yêu cũng không thể nâng tự tôn lên cho đối phương giẫm đạp. Yêu là phải có tôn nghiêm, yêu thẳng thắn vô tư, yêu lẽ thẳng khí hùng, yêu đúng mực!
Cô ta thấy sư phụ nói rất đúng, cô ta cũng chỉ vì thích hắn mà thôi. Thích hắn thì sao chứ? Thích hắn thì phải hèn mọn sao?
Ánh mắt kia của Bạch Linh làm lòng Lạc Lê chấn động. Chỉ trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại thấy Bạch Linh rất giống Đậu Đậu. Ánh mắt bình tĩnh, cao ngạo, mang theo tự tin không ai sánh bằng.
Giống, thật sự rất giống!
Đáng tiếc, dù sao thì họ cũng khác nhau.
Đậu Đậu là đạo sĩ bắt yêu có thiên phú mạnh nhất trong lịch sử, cô hoàn toàn có tư cách nhìn xuống bất kì một người tu đạo nào trên đời này. Hơn nữa Đậu Đậu rất nhiệt tình, sẽ không ở lúc nên giúp tay thì lại không giúp, đã thế lại còn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo kia nữa.
Cho nên Bạch Linh làm ra cái vẻ mặt này làm Lạc Lê cảm thấy chỉ có mấy chữ: Bắt chước bừa.
Tất nhiên bất kì người nào cũng có tư cách kiêu ngạo. Lạc Lê có loại cảm giác này là vì trước đó đã có thành kiến với Bạch Linh. Hơn nữa người tình trong mắt hóa Tây Thi, cho nên hắn nhìn thế nào cũng thấy Đậu Đậu tốt hơn.
Nhưng mà Đậu Đậu cũng không phải là người tốt lành gì, sự nhiệt tình gì gì đó của cô, nói trắng ra chính là thích bắt yêu thích tróc quỷ mà thôi. Cứ bỏ việc bắt yêu tróc quỷ đi thử xem, có thể làm cho cô ấy nhiệt tình với người ngoài được không?
Cô ấy sẽ lập tức coi là chuyện không liên quan đến mình mà quay người bỏ đi.
Cho nên Bạch Linh không sai, Đậu Đậu cũng không sai, về phần tại sao cảm giác của Lạc Lê đối với bọn họ lại chênh lệch lớn như vậy?
Khụ, có lẽ là...
Bị mỡ heo che mắt rồi!
Quay lại chuyện chính, lúc Lạc Lê thấy ánh mắt kia của Bạch Linh thì lập tức so sánh cô ta với Đậu Đậu, sau đó lại thấy chán ghét. Nhưng mà cách làm của Bạch Linh lại nhắc nhở hắn, ngay sau đó hắn móc điện thoại di động ra gọi cho Cục cảnh sát.
Không lâu sau, Cục trưởng Cục cảnh sát đã tự mình đưa Lý Thúy Vân và La Chính Hi đến. Đội hình xe cảnh sát kêu vang chạy qua, làm nhóm quần chúng hóng hớt không rõ chuyện gì xảy ra đều chạy tới vây xem, muốn nhìn rốt cuộc có chuyện lớn gì mà lại điều động nhiều cảnh sát như vậy!
Tiểu Đoan theo sát ở phía sau, lái một chiếc xe Ford Transit bình thường nhất vọt qua.
Kim San thấy La Chính Hi thì bắt đầu giãy giụa, Lạc Lê dùng sống bàn tay đánh ngất cô ta, dưới sự áp tải của cảnh sát, lấy áo sơmi đắp lên bụng cô ta sau đó nhanh chóng ôm lên xe.
Nhóm quần chúng cắn hạt dưa chỉ thấy một cái quần đỏ lướt qua, về phần những thứ khác thì không rõ lắm.
Chiếc xe Ford Transit chạy đi, phía trước có xe cảnh sát mở đường, xung quanh có xe cảnh sát hộ tống, phía sau cũng có xe cảnh sát bảo vệ.
Vẻ mặt của nhóm quần chúng tràn đầy mờ mịt, đều suy đoán xem lai lịch của chiếc Ford Transit kia là gì. Nhìn vừa bình thường vừa cũ, tại sao có thể làm cho nhiều xe cảnh sát hộ tống như vậy? Chẳng lẽ là loại xe Lamborghini mới ra nào đó mà bọn họ không biết à?
Không được, phải nhanh chóng lên mạng tra một chút.
Không chỉ có nhóm quần chúng mà ngay cả Bạch Linh đứng ở trong đám người cũng mang vẻ mặt khó hiểu. Cô ta vốn định hỏi giúp hắn, chưa từng muốn hắn phải đồng ý cho cô ta quay về Cục bắt yêu mà chỉ muốn đâm hắn hai câu, nói cho hắn biết, từ nay về sau cô ta sẽ không tiếp tục bị động như vậy nữa.
Nhưng rốt cuộc vì sao vẻ mặt đầu tiên của hắn là kinh ngạc sau đó lại là chán ghét chứ? Còn gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục cảnh sát nữa.
Không phải hắn ghét nhất là hình thức tư bản sao?
Phô trương lớn như vậy, Cục trưởng Cục cảnh sát tự mình hộ tống, ngày mai không lên mặt báo mới là lạ đó!