Tên Ngốc bị con chó cực giống cây lau nhà đuổi theo cắn, cậu ta ôm quả cầu thủy tinh vừa chạy vừa cầu cứu Đậu Đậu, “Sư thúc, cứu con!”
Đậu Đậu không nói hai lời ném ra một cục xương, con chó lau nhà lập tức ngẩn ra tại chỗ.
Đậu Đậu vui mừng trong lòng, thầm nghĩ may mà vừa rồi gặm miếng xương xong chưa tìm được thùng rác nên vẫn để trong không gian. Quả nhiên văn minh vẫn rất có ích mà!
Nhưng con chó lau nhà ngẩn ra khoảng một giây, sau đó tương đối có khí phách nghiêng đầu, tiếp tục đuổi theo Tên Ngốc. Tên Ngốc móc đoản kiếm ra muốn liều mạng với nó, không cẩn thận làm rơi một miếng Hamburger ra khỏi nhẫn, tình thế lập tức thay đổi. Tên Ngốc cầm đoản kiếm chỉ con chó lau nhà, con chó lau nhà lại chỉ lo ngồi chồm hổm dưới đất ăn Hamburger, dường như không nhìn thấy nguy hiểm sắp đến.
Khóe miệng Đậu Đậu giật giật, “Đây đại khái chính là nhìn thấy thịt liền không cần mạng nữa trong truyền thuyết đó hả?”
Yêu Nghiệt cũng cho là vậy, gật đầu, sau đó ngăn động tác đâm xuống của Tên Ngốc lại, “Đừng giết, hình như nó không chỉ là linh thú bảo vệ quả cầu thủy tinh đâu.”
Tên Ngốc nghe vậy à một tiếng, thấy con chó lau nhà ăn thịt trong Hamburger vẫn chưa thỏa mãn chép miệng, lại lấy ra một miếng sườn kho cho nó gặm.
Đậu Đậu lần này không vui rồi, “Này, chó nhỏ, mày còn nhìn mặt nữa đúng không hả? Tao cho mày xương sao mày không ăn?”
Tên Ngốc yếu ớt chỉ miếng xương Đậu Đậu ném ra, “Sư thúc, người quá keo kiệt rồi, miếng xương kia không có thịt.”
Đậu Đậu, “… Không phải chó đều thích ăn xương à?”
“Khụ, sư thúc, thật ra chó thích ăn thịt. Ăn xương chỉ để mài răng thôi.”
Cái mặt già của Đậu Đậu đỏ lên, “Thế à?”
Sau đó cô vội vàng nói sang chuyện khác, “Xà… Không chỉ là linh thú bảo vệ vậy còn có thể là cái gì nữa?”
Yêu Nghiệt yên lặng một lúc, chỉ cổ con chó lau nhà nói, “Em nhìn cái linh ấn trên cổ nó đi, có lẽ nó là thứ trong quả cầu thuỷ tinh đó đấy.”
Vừa rồi vợ định gọi hắn là con Xà yêu chết giẫm đúng không? Nhưng sau đó nhớ ra đang ở bên hắn nên không gọi thế nữa.
Còn trước đó, lúc gọi hắn lên bảo vệ bọn họ, liên tiếp gọi ba từ Cửu mà không gọi tên hắn ra.
Cô cảm thấy trực tiếp gọi hắn là Cửu Ca rất xa lạ à?
Cô bây giờ không biết nên gọi hắn là cái gì.
Yêu Nghiệt cảm thấy rất hạnh phúc, sau đó khoác vai Đậu Đậu, nói, “Thật ra em có thể gọi anh là chồng mà.”
“Anh đã đăng ký kết hôn với em rồi à? Không gọi!”
Có điều hắn nói như vậy rốt cuộc lại nhắc nhở cô, không muốn gọi Cửu Ca, cũng không tiện gọi là con Xà yêu chết giẫm nữa, còn có thể gọi hắn là Lão Cửu mà!
Tốt quá rồi, vừa thân thiết vừa không tỏ ra quá chán ghét.
Nhưng không đợi cô gọi là Lão Cửu, Yêu Nghiệt đã cười ẩn ý, “Vợ đang trách anh không đi đăng ký kết hôn với em sao? Không vội, đợi em trưởng thành rồi, chúng ta…”
Cái mặt già của Đậu Đậu đỏ lên, lập tức bùng nổ ngắt lời hắn, “Ai nói cái này với anh hả?”
“Ồ? Không phải cái này sao?”
“Đương nhiên không phải! Em biết gọi anh là gì rồi! Lão Cửu! Lão Cửu! Lão Cửu! Lão Cửu!”
Lần này Yêu Nghiệt bất lực, “Lão… Lão Cửu? Anh nhìn già chỗ nào hả?”
Đậu Đậu thấy hắn xoắn xuýt, trong lòng thầm đắc ý.
Sau đó cô xụ mặt, nghiêm trang giải thích, “Anh nhìn thì không già, nhưng trên thực tế anh thật sự rất già rất già rồi! Hơn nữa anh đã có hai đứa Tiểu Cửu rồi, gọi anh một tiếng Lão Cửu là đương nhiên đúng không?”
Khóe miệng Yêu Nghiệt co giật, hồi lâu bức bối nói ra một câu.
“Vợ, em thay đổi rồi, lần trước ở trường, rõ ràng em còn nói anh là Cửu Cửu nhà em.”
Sợ Đậu Đậu chối, hắn còn học giọng Đậu Đậu nói, “Chắc chị Lạc Lạc nghe nhầm rồi, em với Cửu Cửu nhà em vẫn tốt lắm ~”