Đậu Đậu ha ha cười khan hai tiếng, “Đúng vậy, chúng tôi đã lấy được mấy món danh khí rồi, cũng đủ dùng nửa năm gì đó. Cho nên chúng tôi đang định đi đây.”
Lạc Lê nhìn đao trong tay Đậu Đậu, cau mày nói, “Đây chẳng qua chỉ là đao hệ Ất thôi, trước kia em…”
“Ha ha ha! Một người mới như tôi, cái trước kia dùng đương nhiên không bằng cái này rồi.”
Đậu Đậu vội vàng ngắt lời hắn, sợ thân phận của mình bại lộ. Lúc trước đứng ở ngoài vòng mười xem, cô chỉ sợ sư phụ nhận ra cô rồi đến dẫn cô về núi Đạo Vương thôi. May mà có Yêu Nghiệt trông cô, luôn giúp cô che giấu hồn khí, hơn nữa sư huynh Vô Ngân Vô Ưu cũng không phải là loại người nhiều chuyện, cho nên thân phận của cô mới có thể giấu tới bây giờ. Nếu như Lạc Lê vạch trần thân phận của cô, vậy thì thảm rồi! Sư phụ nhất định sẽ dẫn cô về!
Hơn nữa, vạch trần thân phận của cô ngay trước mặt Bạch Linh, Lạc Lê cố ý ghi thù cho cô à?
Lạc Lê bị Đậu Đậu ngắt lời, lập tức cũng biết mình lỡ lời rồi, sau đó hắn lúng túng một chút, nói, “Xin lỗi.”
Đậu Đậu ha ha cười khan, “Không sao không sao, tay mơ chúng tôi nhặt được đồng nát đã rất vui vẻ rồi, mấy người giỏi các anh sẽ không hiểu đâu.”
Tay mơ? Người giỏi?
Lạc Lê nhìn Bạch Linh một cái, Bạch Linh lập tức chột dạ nhìn về phía khác. Sau đó… chút cảm kích vì Đậu Đậu cứu cô ta cũng biết mất ngay lập tức.
Cô ta đã nói mà? Kim Đậu Đậu làm sao có thể từ bỏ Thiếu soái được chứ? Nhìn đi, lại bắt đầu bôi nhọ cô ta ở trước mặt Thiếu soái rồi. Kim Đậu Đậu đúng là không phải cái thứ tốt đẹp gì cả!
Bạch Linh nói đúng, Đậu Đậu thật sự không phải thứ tốt đẹp gì. Cô cứu Bạch Linh, nhưng chuyện này cũng không ngăn được cô báo thù Bạch Linh mắng cô là tay mơ đúng không?
Cô không cướp Lạc Lê với Bạch Linh, nhưng chuyện này cũng không ngăn được cô bôi đen Bạch Linh trước mặt Lạc Lê làm cho Bạch Linh ấm ức đúng không?
Chuyện gì ra chuyện đấy, cứu là cứu, thù nên báo thì nhất định phải báo. Cô cũng không thể ngậm bồ hòn làm ngọt được. Chỉ cho Bạch Linh làm cô ấm ức, không cho cô làm Bạch Linh ấm ức à? Con người cô thích nói đạo lý, đạo lý của cô chính là___Ăn miếng trả miếng!
Người khác không trêu chọc cô, đương nhiên cô sẽ không đi bắt nạt người khác, nếu người khác dám bắt nạt cô, vậy cô nhất định sẽ trả lại. Lấy ơn báo oán cái gì, ha ha…
Đậu Đậu làm Bạch Linh ấm ức xong, kéo tay Yêu Nghiệt, vẻ mặt khiêm tốn giống như một người mới tu đạo, “Hai vị tiền bối, vãn bối có thể cáo từ rồi chứ?”
Lạc Lê vốn dĩ đã nghi ngờ Bạch Linh, thấy Bạch Linh chột dạ thì lại càng khẳng định. Sau đó Bạch Linh lấy dũng khí, vừa định cãi không phải cô ta thì một câu tiền bối vãn bối của Đậu Đậu đã trực tiếp định tội cô ta rồi. Lần này Lạc Lê chắc chắn nhất định Bạch Linh đã giấu hắn bắt nạt Đậu Đậu.
Nói Đậu Đậu là tay mơ, Đậu Đậu là đạo sĩ bắt yêu Lam Anh biết không hả? Mặc dù cô bây giờ không thể so với tư chất của kiếp trước, nhưng cũng mạnh hơn Bạch Linh nhiều.
Lạc Lê nghĩ như vậy, vô ý liếc về phía cái thẻ bài màu xanh nõn chuối bên hông Đậu Đậu, hắn lập tức đần mặt ra, “Đậu Đậu? Em…”
Đậu Đậu chớp chớp mắt, “Tôi làm sao? Tôi có thể đi rồi chứ?”
“Thẻ bài ở eo em sao lại là màu xanh?”
Từ đạo sĩ bắt yêu Lam Anh đến đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh, cô lên cấp cũng quá nhanh rồi đấy!
Chẳng lẽ người Tiểu Đoan rêu rao cả ngày là Đậu Đậu à?
Đúng, không sai! Từ lúc Tiểu Đoan nhìn thấy thẻ bài của Đậu Đậu, tâm hồn trẻ thơ của cậu ta đã bị đả kích rồi. Tại sao cô có thể lên cấp nhanh như vậy chứ? Thiên phú dị bẩm gì chứ, cô lấy đâu ra thiên phú dị bẩm?
Tiểu Đoan nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra, bèn chạy đi hỏi Lạc Lê. Cậu ta không nói là Đậu Đậu, chỉ hỏi là có tình huống nào mà không có thiên phú dị bẩm nhưng lại lên cấp rất nhanh không?