Vong Trần đần mặt ra, một đám sư thúc cũng đều ngơ ngác nhìn nhau, đạo sĩ bắt yêu Lam Anh? Sao bọn họ lại không phát hiện ra tư chất của Tiểu Đông Quách này tốt như vậy chứ?
Khụ, không đúng, năm đó lúc Tiểu Đông Quách vào núi Đạo Vương, hình như chưa tiến hành kiểm tra thiên phú thì phải. Lúc đó cậu ta chỉ là một đứa nhóc mười mấy tuổi, mở miệng là bảo vệ hòa bình ngậm miệng là giải cứu thế giới, không đáng tin thì thôi đi, lại còn là tiểu thiếu gia được cưng chiều nhất ở Diệp gia, vừa nhìn là biết không chịu được khổ rồi. Cho dù cậu ta chịu được, người nhà sao có thể đồng ý chứ?
Cho nên dưới tình hình đó, mọi người đều nghĩ trực tiếp tiễn cậu ta xuống núi cho xong, ai còn muốn đi kiểm tra thiên phú cho cậu ta chứ?
Có điều lúc đó sư muội thấy cậu ta dễ thương đáng yêu nên muốn giữ cậu ta lại, đại sư huynh sợ sư muội kích động thu nhận đồ đệ, ngộ nhỡ xảy ra bất đồng với Diệp gia thì không hay lắm, liền dứt khoát nhận lời, tuỳ tiện dạy cậu ta ít đoán mệnh.
Ai có thể ngờ cậu ta còn là người có chút thiên phú chứ?
Mới bao lâu không gặp cậu ta đã là đạo sĩ bắt yêu Lam Anh rồi, nếu như có người dạy, tốc độ tăng cấp chắc chắn sẽ còn nhanh hơn đúng không?
Ôi chao, sớm biết thì lúc đầu đã thu nhận cậu ta rồi!
Một đám sư thúc không ngừng hối hận, Tên Ngốc dè dặt, “Sư phụ, con sai rồi con không dám thế nữa, con sẽ xuống núi rời đi ngay, người xem có được không?”
Đáng thương cho cậu ta, nếu cậu ta sớm biết chạy sẽ thu hút sự chú ý của sư phụ và các sư thúc thì cậu ta nhất định sẽ nhẹ nhàng đến, nhẹ nhàng đi, phất phất tay áo, tuyệt đối không mang theo áng mây nào.
Bây giờ, haiz....
Tên Ngốc mở miệng nói chuyện rồi, Vong Trần đang ngẩn ra cũng coi như hoàn hồn lại.
Các huynh đệ kinh ngạc, hắn càng kinh ngạc hơn biết không hả?
Hắn đã nhận đồ đệ này dăm ba năm rồi, nhưng lại vẫn không biết cậu ta là một hạt giống tốt. Khụ, mặc dù hạt giống này không thể so với sư muội được, nhưng nhìn tình hình bây giờ đã hoàn toàn ăn đứt những đồ đệ khác mà hắn thu nhận rồi ok? Hắn lại còn muốn dặn cậu ta chăm chỉ học hành quên chuyện tu đạo đi, đúng là mắt mờ mà!
Vì vậy lúc Tên Ngốc cảm thấy không biết có phải là sự bảo đảm của mình vẫn chưa đủ không, vừa định mở miệng nhận sai nói sư phụ con sẽ đi ngay đây con nhất định sẽ chăm chỉ học hành, thì Vong Trần khẽ ho hai tiếng, nói, “Đến cũng đã đến rồi, đi trải sự đời cũng tốt. Các sư huynh của con đều ở bên đó, đi, bảo bọn họ dựng lều cho con đi.”
Tên Ngốc lập tức đần mặt ra, sau khi hoàn hồn lại vội vàng nói, “Sư phụ con sai rồi con thật sự sai rồi, sau này con sẽ không đến đây nữa, con sẽ lập tức quay về học hành chăm chỉ, con bảo đảm!”
Vong Trần vẫn tưởng là Tên Ngốc căng thẳng như vậy là sợ hắn mắng, vì vậy hắn thu lại vẻ mặt nghiêm túc, đổi thành lời nói thân thiết, “Đơn thương độc mã quá nguy hiểm, lần sau nếu con muốn đến thì nói với sư phụ một tiếng, sư phụ sẽ cho con đến mà.”
Khóe miệng Tên Ngốc giật giật___Ồ, bây giờ người biết dẫn con đi chơi rồi à? Trước kia người đã dạy đạo pháp cho con ngày nào chưa hả?
Nếu không phải là tiểu sư thúc, bổn thiếu gia đây đã sớm luân lạc thành người phàm chăm chỉ học hành rồi! Hừ! Bây giờ dẫn con đi chơi cũng vô dụng, bổn thiếu gia đây không thèm!
Thế nhưng Tên Ngốc cũng chỉ dám gào thét trong lòng thôi, nói thế nào thì Vong Trần cũng là sư phụ của cậu ta, cho nên ngoài mặt cậu ta vẫn ngoan ngoãn như cũ, “Dạ, con biết rồi sư phụ.”
“Được rồi, còn khoảng chục ngày nữa, con đi đi, bảo các sư huynh của con dựng cho con cái lều, mấy ngày sau đi theo chúng ta, không được chạy linh tinh.”
Tên Ngốc ủ ê đau khổ, “... Vâng.”
Ôi chao, làm sao đây? Sư phụ không cho đi rồi, cậu ta vẫn muốn về cùng tiểu sư thúc nữa!
Tên Ngốc lén nhìn ra cái cây lớn kia, Đậu Đậu ở sau cây vội vàng xua tay, bảo cậu ta nghe lời sư phụ nên làm gì thì làm đi. Chỉ cần không khai cô ra, Tên Ngốc đi theo đoàn người lớn đó cũng không có gì không tốt cả.