Yêu Nghiệt thuận theo ánh mắt Đậu Đậu nhìn Tên Ngốc một cái, nói, “Bây giờ cậu ta đã tìm được tổ chức rồi, rất an toàn, chúng ta đi hay ở lại đây?”
Đậu Đậu do dự nhìn Tên Ngốc, lại nhìn cái mầm đậu đang bám chết trên chân mình, sau đó cô dứt khoát nghiến răng, “Đi.”
Tên Ngốc đi theo các sư huynh chắc chắn sẽ không có chuyện gì cả, cho nên cô đi thì tốt hơn. Cái mầm đậu trên chân cô thật sự không có động tĩnh gì, nhưng bây giờ không có động tĩnh gì không có nghĩa là sẽ mãi không có động tĩnh gì. Nếu như nó động tĩnh không phải lúc, bị những tu sĩ khác phát hiện ra trên người cô giấu thần khí, vậy thì đúng là xui xẻo rồi. Thần khí không giống những thứ binh khí không có binh hồn kia. Binh khí không có binh hồn, tán tu cướp được là có thể dùng, cho nên bình thường sẽ không làm bị thương người sở hữu binh khí. Nhưng binh khí có binh hồn thì khác. Một khi binh hồn nhận chủ thì sẽ đến chết mới thôi. Như vậy sẽ có tầng tầng lớp lớp tán tu vì đoạt bảo mà làm hại đến tính mạng người khác. Nếu như cô vẫn là Kim Đậu Đậu trước kia, vậy thì chẳng sao, bọn họ đến, người thua thiệt cũng chỉ có thể là bọn họ. Nhưng bây giờ cô chỉ là một đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh ai cũng có thể bắt nạt!
Mặc dù cô có Yêu Nghiệt, mặc dù cô tin Yêu Nghiệt có thể đối phó với bọn họ, nhưng hắn cũng không phải vạn năng, hắn cũng sẽ bị thương!
Cho nên tại sao cô phải mạo hiểm để Yêu Nghiệt bị thương mà ở lại nhặt mấy cái thứ không quan trọng kia chứ?
Ngộ nhỡ mầm đậu này bại lộ, ngộ nhỡ Yêu Nghiệt bị thương, cô sẽ rất đau lòng!
Cho nên chỉ có thể có lỗi với Tên Ngốc thôi.
Đậu Đậu nghĩ đến đây, rút thanh đại đao hệ Ất ra khỏi nhẫn, sau đó cắt đứt một ít vỏ cây, viết lên trên hai chữ - - Tạm biệt.
Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, thầm nghĩ hai chữ này của vợ còn đúng là dứt khoát mà.
Tạm biệt, nếu như Tên Ngốc nhìn thấy, biểu tình nhất định sẽ rất đặc sắc.
Yêu Nghiệt còn chưa kịp cười trên sự đau khổ của người khác, đã thấy vợ vung đao cạo đi. Sau đó cô đưa đao cho hắn, nói, “Anh viết đi, sư phụ nhận ra chữ của em.”
Yêu Nghiệt, “… Được rồi, để anh.”
Nhưng hắn không dùng đao, trực tiếp dùng tay viết trong không trung, chữ tạm biệt bốc cháy xuất hiện trên thân cây bị Đậu Đậu cắt đứt một mảnh vỏ.
Sau đó hai người liền rời đi.
Rồi sau đó Tên Ngốc dựng lều, cuối cùng rảnh rỗi lén chạy ra ngoài tìm Đậu Đậu, nhìn thấy hai chữ lớn trên thân cây mà đần mặt ra.
Sư thúc đi rồi!
Chỉ để lại cho cậu ta hai chữ, tạm biệt!
Tên Ngốc cảm giác mình giống như rau xanh bị vứt bỏ, ngồi xổm xuống nhặt cành cây, vẽ vòng tròn rất lâu.
Sau đó thân là thanh niên tốt lạc quan, mầm non tích cực hướng về phía trước của Cửu Châu, cậu ta lập tức nghĩ thông quyết định sẽ tha thứ cho sư thúc. Bởi vì cậu ta đã nghĩ kỹ rồi, nhất định là sư thúc sợ sư tổ dẫn cô về núi Đạo Vương cho nên mới đi. Trước kia sư thúc Vô Ngân Vô Ưu cũng đã tìm đến sư thúc rồi, bọn họ đều biết dáng vẻ bây giờ của sư thúc, bọn họ tưởng sư thúc ở bên Thiếu soái cho nên mới không dẫn cô trở về núi Đạo Vương. Sư thúc không thể trở về núi Đạo Vương được, nếu như cô trở về núi Đạo Vương, sư thúc công nhất định sẽ muốn hủy diệt thế giới. Đến lúc đó hòa bình sáu giới phải làm thế nào chứ? Chúng sinh bình đẳng phải làm thế nào chứ?
Oh my god!
Cho nên sư thúc nhất định phải đi, nhất định phải đi!
Nghĩ như vậy, Tên Ngốc lập tức cảm thấy mình rất lanh trí. Không chỉ lanh trí, hơn nữa còn có nhiệm vụ nặng nề. Cậu ta nhất định phải ở đây quấn lấy sư tổ và các sư thúc, không thể để cho bọn họ đưa sư thúc quay về núi Đạo Vương được!