Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 522: Nhất định phải giấu giúp sư muội! (2)



Bạch Linh không dám tin, hồi lâu chua xót nói, “Anh thật sự thích Kim Đậu Đậu sao? Cái con nhóc còn chưa dậy thì hoàn toàn thậm chí trên đầu còn có sẹo nữa?”

“Đúng, tôi thích cô ấy, thì sao?”

Lúc Lạc Lê nói ra những lời này, một đám đạo sĩ bắt yêu của Cục bắt yêu ở sau lưng đều không khỏi hít một hơi lạnh.

Trời ơi, Thiếu soái của bọn họ thật sự thích đứa nhóc kia sao?

Thật sự không phải là tạp chí truyền thông bịa đặt hả?

Làm sao đây làm sao đây, sắp có chị dâu rồi kích động quá!

Sau đó liền nghe thấy Bạch Linh nói, “Cô ta có chồng rồi.”

Đám đạo sĩ bắt yêu hóng hớt đần mặt ra, nhao nhao biểu cảm hệ thống quản lý mất khống chế, biểu thị này chuyển hướng quá nhanh giống như gió xoáy!

Mới vừa biết sẽ có chị dâu, sao chị dâu lại bị cướp mất. Lão đại thế này cũng… quá mất mặt rồi!

Nhưng Lão đại của bọn họ không cảm thấy mất mặt chút nào, tương đối cây ngay không sợ chết đứng đáp lại Bạch Linh một câu, “Vậy thì đã sao, liên quan gì đến cô?”

Sau đó nhìn thấy taxi Tiểu Đoan gọi đến, hắn móc ví rút một trăm tệ ra, “Đưa cô ta về núi Vân Đài, không cần trả lại.”

Bạch Linh không đi, Lạc Lê dứt khoát điểm huyệt cô ta, dặn dò Tiểu Đoan ôm cô ta lên xe. Tiểu Đoan đần mặt ra, sau khi hoàn hồn lại vội vàng chạy ra phía sau, “Á, sư huynh Lão đại, em đột nhiên phát hiện ra mất đồ, mọi người đi trước đi mọi người đi trước đi, em quay lại tìm xem.”

Nói xong không đợi mọi người phản ứng, cậu ta lạch bạch ba giây đã chạy mất tăm.

Lạc Lê nhìn lão A, lão A lập tức nói, “Lão đại, hôm qua tôi sửa Liệp Yêu, tay bị thương, không thể dùng lực.”

Lạc Lê nhìn một vòng, toàn bộ người đều lui ra phía sau, chỉ còn lại một mình Thượng Vân Tiêu phản ứng chậm chạp, ngẩn ra tại chỗ lập tức biến thành rất nổi bật.

Lạc Lê trực tiếp ra lệnh, “Đi, ôm cô ta lên xe, nếu không cậu không cần ở lại Cục bắt yêu nữa!”

Khóe miệng Thượng Vân Tiêu giật giật, thầm nghĩ, vừa rồi Tiểu Đoan lão A bọn họ kiếm cớ, sao Lão đại không lấy cái này ra mà uy hiếp chứ! Lão đại chỉ biết bắt nạt người hiền lành thôi!

Anh ta cam chịu số phận than thở, vừa xin lỗi Bạch Linh “cô nghe thấy cả rồi đấy không phải là tôi muốn làm như vậy đâu là Lão đại ép tôi”, vừa run tay ôm Bạch Linh lên ngồi ở sau xe.

Bởi vì động tác của anh ta chậm chạp lại còn run cầm cập, cho nên đập lung tung, khiến cho Bạch Linh đụng vào cửa xe nhiều lần. Bạch Linh nghiến răng nghiến lợi, lại âm thầm tính lên đầu Đậu Đậu.

Kim Đậu Đậu! Kim Đậu Đậu!

Phụ nữ tên là Kim Đậu Đậu không ai có tốt đẹp cả!

Bạch Linh nghĩ đến đây dừng lại một chút, cảm thấy trong đầu hình như thiếu mất cái gì. Còn rốt cuộc thiếu cái gì, một chốc một lát cô ta không nghĩ ra được. Đương nhiên cô ta không nghĩ ra được rồi, bởi vì cô ta đã quên.

Yêu Nghiệt ra tay, có thể để lại cơ hội nghĩ ra cho cô ta à? Đùa cái gì thế? Hắn không trực tiếp biến cô ta thành kẻ ngốc đã coi như nhân từ rồi!

Có điều bây giờ Yêu Nghiệt không có tâm tư nào mã nghĩ đến hắn làm chuyện này hoàn mỹ thế nào, bởi vì bây giờ hắn đã ngủ ở phòng khách bảy tám ngày rồi!

Hai ba ngày sau khi cùng vợ trở về từ núi Mạch Thượng, hắn đã âm thầm vui vẻ. Nhưng vợ không đồng ý, bất luận hắn bám sống bám chết thế nào cũng đều không đồng ý.

Yêu Nghiệt không hiểu, rõ ràng bọn họ lăn lộn trên giường rất vui vẻ, còn có thể song tu thăng cấp linh lực, một mũi tên trúng nhiều đích, sao vợ lại không muốn chứ?

Nghĩ đến đây, Yêu Nghiệt không nhịn được bắt đầu lải nhải giảng đạo lý, còn nói chuyện một mũi tên trúng nhiều đích kia cho vợ nghe.

Đậu Đậu nghe rồi cau mày, hồi lâu, nói, “Không được.”

Yêu Nghiệt đau khổ, “Tại sao?”

“… Không gỡ được cái mầm đậu này xuống!”

“Hả?” Yêu Nghiệt đần mặt ra, “Chỉ… chỉ vì cái này à?”

“Phí lời! Ai biết nó tỉnh lúc nào chứ, ngộ nhỡ chúng ta… nó nhìn thấy thì làm thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.