Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 530: Nào, bắt anh đi, anh chính là yêu đây! (2)



Đậu Đậu tự giam mình ở trong phòng ngủ tu luyện cả buổi trưa, chưa từ bỏ ý định, vẫn quyết định đến trường học bắt con ma kia.

Cho nên buổi chiều cô vẫn đeo cặp sách đi học như cũ, dặn dò Yêu Nghiệt trông con cẩn thận.

Yêu Nghiệt đoán cô chưa từ bỏ ý định, dứt khoát ôm hai đứa bé lặng lẽ đi theo sau lưng cô. Nếu vợ nhất định phải bắt, vậy hắn đi theo thì hơn. Tránh cho cô giấu hắn bắt trộm, đến lúc đó ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm, hắn đi đâu mà mua thuốc hối hận chứ?

Lúc Tên Ngốc gặp Đậu Đậu ở trường, cậu ta nhìn thấy sư thúc công của mình bế hai đứa bé như kẻ trộm nấp ở sau lưng sư thúc của cậu ta.

Khụ, cái này cái này... chẳng lẽ là trò chơi mới giữa vợ chồng à?

Tên Ngốc nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra, vừa định mở miệng hỏi, đã thấy Yêu Nghiệt ra hiệu cho cậu ta đừng lên tiếng, vì vậy cậu ta rất thức thời, ngậm miệng lại.

Nhưng Đậu Đậu thì không ngậm miệng, cô nhìn thấy tiểu sư điệt, liền hưng phấn nói cô nhìn thấy một con ma.

Tên Ngốc nghe thấy, lập tức cũng hưng phấn, “Thật sao? Người không nhìn nhầm chứ?”

“Đương nhiên rồi, không tin cậu đi xem xem.”

“Được! Con đi xem xem!”

Thấy Tên Ngốc ngu ngốc chạy đến phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm của cô tham quan hồn ma, Đậu Đậu vội vàng kéo cậu ta lại, “Đợi đã, đợi lúc tôi sắp ra tay thì sẽ gọi cậu. Cậu qua đó như vậy, rút dây động rừng thì làm thế nào hả?”

Tên Ngốc gật đầu, “Vâng vâng!”

Cậu ta không quan tâm xem tại sao sư thúc công lại lặng lẽ đi theo sư thúc như vậy nữa, cả buổi chiều cậu ta đều đang sốt ruột nghĩ, rốt cuộc lúc nào sư thúc mới ra tay đây?

Thật ra Đậu Đậu cũng không xác định được mình sẽ ra tay vào lúc nào. Bởi vì con ma kia có chút kỳ lạ. Nó là một con ma mới, hình như cũng chưa rời hồn bao lâu, hơn nữa nhìn giống thầy Mục y như tạc, nhìn là biết ngay là anh em ruột. Anh em ruột không có thù gì để đến hôm sau, thù hận lớn như thế nào mà chết rồi còn phải quấn lấy thầy Mục chứ?

Cho nên trước khi bắt, cô vẫn phải nghe ngóng tình hình cụ thể xem thế nào đã. Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng!

Nhưng nói đến nghe ngóng, chuyện này cũng không dễ nghe ngóng như vậy. Đây là chuyện nhà của thầy Mục, trong trường học đều là giáo viên học sinh, ai sẽ biết rõ như vậy chứ?

Haiz, nếu có Thiên Vấn thì tốt rồi, chỉ cần hỏi một chút, thì cái gì cũng biết cả.

Yêu Nghiệt nhìn thấy suy nghĩ trong mắt vợ, do dự một chút, vẫn không lấy Thiên Vấn ra cho cô. Cô vốn thích xen vào chuyện của người khác, đưa Thiên Vấn cho cô, há chẳng phải là cô càng thích xen vào chuyện của người khác hơn à?

Còn nữa, không phải cô muốn có cảm giác thành tựu sao?

Nếu như bắt ma dễ dàng như vậy, cũng không có cảm giác thành tựu đúng không?

Cho nên vẫn là đừng nói cho vợ biết hắn đã hỏi được tình hình thực tế ở chỗ Thiên Vấn thì hơn. Làm khó cô một chút, cũng để cô học sống yên ổn một chút.

Nhưng Yêu Nghiệt nghĩ như vậy đã sai rồi, mặc dù bình thường Đậu Đậu sợ nhất là phiền phức, nhưng ở việc xen vào chuyện của người khác, từ trước đến nay cô đều không phải là người sợ phiền.

Không tới một buổi chiều, cô đã hỏi hết tất cả học sinh các lớp thầy Mục đang dạy, kể cả lớp mình một lượt rồi. Ngay cả Vương Yên Nhiên cô cũng không bỏ qua.

Được rồi, cô thật sự là một người rộng lượng, hỏi Vương Yên Nhiên xong mình thì không cảm thấy sao, nhưng Vương Yên Nhiên lại cảm thấy đủ rồi.

Kim Đậu Đậu đúng là quỷ đáng ghét! Không cho cô ta dùng thử sản phẩm cũng thôi đi, bây giờ lại còn mặt mũi hóng hớt chỗ cô à?

Hừ! Cô không nói đấy, cho dù cô có biết cũng tuyệt đối không nói cho cô ta biết! Ai bảo cô ta không giao việc của Lý Thanh cho cô chứ?

Đậu Đậu nghe ngóng cả một buổi chiều, không nghe ngóng được tin tức quan trọng gì cả, chỉ biết là gần đây hình như tình trạng của thầy Mục không tốt, khi lên lớp luôn thất thần, còn thường xuyên chép sai đáp án đọc sai từ nữa. Hình như không lợi hại như trước kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.