Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 533: Ma không đáng sợ, thứ đáng sợ là lòng người (2)



Đậu Đậu âm thầm ghi nhớ biển số nhà, rồi nói với Tên Ngốc, “Đi tìm bà cụ kia hỏi ngày sinh của thầy Mục, cứ nói là… Cứ nói là chúng ta là học sinh của thầy ấy, muốn tổ chức sinh nhật cho thầy ấy.”

“Tại sao lại là con đi?”

“Nhìn cậu tương đối ngoan, người già sẽ thích.”

“... Sư thúc, thật ra thì nhìn người bây giờ cũng rất được các ông bà thích mà.”

“Hừ, bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Tôi nói với cậu này, người già tầm tuổi đó rồi, hoặc nhiều hoặc ít cũng có tâm lý trọng nam khinh nữ, bọn họ chỉ thích cháu trai thôi. Đi mau đi, nghe lời.”

Tên Ngốc yếu ớt vâng một tiếng, ngoan ngoãn đi qua đó, “Cháu chào bà.”

Bà cụ đang nhặt rau ở trong sân ngẩn ra một chút, ngẩng đầu lên nhìn thấy một cậu bé tuấn tú, lập tức tươi cười, “Chào cháu. Cháu là con nhà ai thế? Sao bà lại chưa nhìn thấy cháu bao giờ nhỉ?”

Tên Ngốc ngượng ngùng nắm tóc, “Cháu không sống ở đây, cháu… cháu là học sinh của thầy Mục.”

“Học sinh của Tiểu Mục à? Tiểu Mục vừa vào phòng rồi, cháu đợi nhé, bà đi gọi nó cho cháu.”

“Dạ, không cần đâu bà, cháu… cháu đến để hỏi thăm bà một chuyện, nhưng không thể để cho thầy Mục biết được.”

Bà cụ ngẩn ra, “Vì sao chứ?”

“Bởi vì cháu muốn dành tặng cho thầy ấy một sự ngạc nhiên.”

“À, ngạc nhiên à, được, đứa bé này đúng là hiếu thuận mà. Cháu nói đi, cháu tìm bà hỏi thăm cái gì?”

Tên nhóc đó vừa nghe thấy thế lập tức ngồi xổm xuống, “Bà ơi, cháu muốn hỏi sinh nhật của thầy Mục là ngày nào. Các bạn lớp chúng cháu muốn tổ chức sinh nhật cho thầy ấy.”

Bà cụ nghe thấy vậy liền cười, “Chuyện này cháu hỏi đúng người rồi đấy, năm đó hai anh em bọn nó ra đời, bà ở ngay bên cạnh nhìn kìa! Hai đứa bé trắng trẻo mập mạp, nhìn vô cùng đáng yêu. Chỉ có điều đứa lớn...”

Cụ bà nói tới đây thở dài, sắc mặt hơi phiền muộn, “Thôi, không nhắc đến nó nữa. Mấy đứa tổ chức sinh nhật cho Tiểu Mục cũng tốt, bảo nó đừng suy nghĩ quá nhiều như thế nữa. Nào, bà nói với cháu này...”

Tên Ngốc vội vàng lấy giấy bút ra khỏi cặp, “Bà nói đi, cháu ghi lại đây.”

Đậu Đậu nấp ở sau cửa, thấy Tên Ngốc thành thạo, thầm nghĩ, tên nhóc này lúc làm chuyện nghiêm túc thì không cẩu thả chút nào cả. Được lắm được lắm, là một nhân tài có thể bồi đắp.

Tên Ngốc thu giấy bút lại, cám ơn rồi tạm biệt bà cụ kia, thấy cửa phòng căn nhà nằm ở phía bắc mặt hướng về phía nam của thầy Mục mở ra, vội vàng vắt chân lên cổ chạy, để lại bà cụ hiền từ vẫn đang ngồi đó nghĩ, nhìn đứa bé này đi, thật là ngoan! Muốn tạo sự bất ngờ cho thầy giáo, còn sợ thầy phát hiện nữa.

Đậu Đậu nhìn thấy tất cả, lắc đầu. Haiz, sức hấp dẫn của cháu trai với bà, người sống hai trăm năm mươi năm rồi mới có con như cô đây, đại khái là không hiểu được.

Sau đó con ma nam sau lưng thầy Mục nhìn qua đây, cô vội vàng tóm lấy Tên Ngốc tránh đi.

Đến khi thầy Mục nhìn một vòng quanh sân rồi lại quay về phòng, cô mới dám dẫn Tên Ngốc rón rén rời đi.

Yêu Nghiệt thầm nghĩ, ma không đáng sợ, thứ đáng sợ là lòng người. Chỉ mong vợ có thể mau chóng phát hiện ra, nếu không hắn sẽ không nhịn được mà ra tay mất.

Hai sư điệt vội vàng trở về chung cư Vạn Tượng, trước khi vào thang máy, Đậu Đậu dặn dò Tên Ngốc, “Lát nữa nếu sư thúc công của cậu hỏi tại sao chúng ta lại về muộn như thế, cậu không được nói những gì chúng ta làm hôm nay cho anh ấy đâu đấy. Cậu cứ nói là hiệu trưởng có chuyện muốn nói, cho nên chúng ta tan học muộn, biết chưa hả?”

Khóe miệng Tên Ngốc giật giật, yếu ớt nhìn Yêu Nghiệt sau lưng Đậu Đậu một cái, thầm nghĩ, sư thúc đang đùa con rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.