Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 544: Cái tên ngốc hố người này! (2)



Tên Ngốc đảo mắt, lại đảo mắt, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì, dứt khoát im miệng không nói.

May quá may quá, may mà người cậu ta đắc tội là sư thúc, nếu không, đổi thành sư thúc công, sợ là cậu ta có năm cái lá gan cũng không đủ!

Ôi chao, sinh tồn ở cái xã hội này thật không dễ dàng!

Nhất định phải ăn nói cẩn thận!

Đúng, ăn nói cẩn thận!

Cho nên Tên Ngốc liền cúi đầu ăn thịt. Vừa ăn còn vừa gắp thức ăn cho Viên Viên đang nghi ngờ, ra hiệu cho nó cũng ăn thịt đi, đừng để ý chuyện của người lớn.

Yêu Nghiệt không trả lời lại, chỉ gắp một miếng sườn kho tương lớn cho Đậu Đậu, “Tối qua vợ vất vả rồi.”

Đậu Đậu suýt nữa sặc nước bọt chết, yếu ớt nhìn Yêu Nghiệt, “Anh… anh có ý gì?”

Yêu Nghiệt nhướn mày, không chút gợn sóng, “Làm phiền vợ tối nay lại vất vả một chút.”

“Không được! Hôm nay là kỳ nguy hiểm của em!”

Đậu Đậu vỗ bàn, nói xong liền xoắn xuýt. Sau đó cô cẩn thận nhìn Tên Ngốc, phát hiện cậu ta cúi đầu ăn thịt dường như nghe không hiểu, lúc này mới lén thở phào.

May quá may quá, may mà Tên Ngốc nghe không hiểu. Nếu không cái mặt già này của cô biết để ở đâu chứ?

Nhưng Tên Ngốc nghe hiểu biết không hả, bởi vì gần đây cậu ta bận làm học bá bù lại kiến thức trung học, cho nên kỳ nguy hiểm gì đó cậu ta hiểu, cậu ta thế mà lại hiểu!

Nhưng cậu ta chỉ có thể cúi đầu yên lặng ăn thịt thôi...

Yêu Nghiệt nhướn mày, dùng khẩu hình nói với vợ ba chữ… ba con sói.

Khóe miệng Đậu Đậu giật giật ngồi xuống, càng nhìn thịt trong đĩa càng cảm thấy nhức mắt. Cô chỉ là đi ra ngoài bắt một con ma thôi, còn chưa bắt được nữa, sao lại bại lộ rồi?

Bại lộ thì bại lộ đi, tên háo sắc trong nhà này có cần như vậy không hả? Đều tại tiểu sư điệt! Cái Tên Ngốc đầu óc ngu si tứ chi phát triển này!

Tên Ngốc cố gắng đè thấp cảm giác tồn tại, ăn xong thịt trong đĩa của mình liền vội vàng chạy đi.

Phòng 912 chỉ còn lại Yêu Nghiệt, Đậu Đậu và hai đứa bé đáng yêu. Cả nhà chen chúc trên sô pha, bắt đầu xem “Cừu vui vẻ và sói xám”.

Khụ, Biển Biển bày tỏ thật ra nó không muốn xem. Viên Viên không hiểu cho nên vẫn vừa xem hoạt hình vừa vui vẻ cười khanh khách.

Đậu Đậu xem cùng con gái hết tập này đến tập khác, kì diệu lại nghĩ ra một cái cớ mới. Yêu Nghiệt dỗ hai đứa bé ngủ xong muốn thực hiện ý đồ, Đậu Đậu liền vội vàng nói cái cớ kia ra.

“Em vẫn là vị thành niên, anh… anh như vậy là phạm pháp! Còn nữa còn nữa, buông thả dục vọng sẽ tổn hại sức khỏe, chày sắt mài thành kim khâu! Ở thời cổ đại, bao nhiêu Hoàng đế chết do thượng mã phong anh biết không hả?”

Khóe miệng Yêu Nghiệt giật giật, “Biết.”

Vì vậy Đậu Đậu lập tức thành khẩn nói, “Cho nên Lão Cửu này, em cũng là vì muốn tốt cho anh thôi. Anh nhìn anh đi, từ khi ở bên em, ngày càng gầy đi rồi!”

Yêu Nghiệt không nhịn nổi, khẽ cười.

Sau đó hắn dừng động tác kéo quần áo của cô hỏi, “Gầy thật à? Chỗ nào gầy?”

Đậu Đậu, “... À, đều gầy cả.”

“Chỗ này cũng gầy?”

Đậu Đậu theo ánh mắt hắn nhìn xuống, lập tức cạn lời.

Nhưng Yêu Nghiệt dường như nhất định muốn cô trả lời, cô không còn cách nào, chỉ có thể qua loa lấy lệ, “Cái này… ngược lại thì không gầy.”

Nếu như gầy đã tốt, cô cũng sẽ không đến nỗi kháng cự như vậy.

Yêu Nghiệt nhìn ra suy nghĩ thật trong mắt cô, thở dài, hôn lên trán cô một cái, “Được rồi, tối nay tha cho em. Ngủ đi, ngủ ngon!”

Đậu Đậu đần mặt ra, “Anh tốt như vậy à?”

Yêu Nghiệt lập tức, “Em rất muốn à? Vậy anh cung kính không bằng…”

“Không muốn không muốn em không muốn! Ngủ đi ngủ đi, ngủ ngon!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.