Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 556: Nếu như vậy còn đắt không? (2)



Cho nên sau khi Vương phu nhân nói như vậy xong, Sở Ngọc Bình chỉ bình thản mở lời, “Lý Phù, cô nói lời này là không đúng rồi. Năm trăm nghìn, đối với người bình thường có thể nói là cái giá trên trời, nhưng đối với mẹ con cô, chẳng qua cũng chỉ là giá tiền của một bữa hải sản thôi mà nhỉ?”

Đậu Đậu khổ sở nhịn cười, âm thầm cho mẹ nuôi nhà mình một cái like. Hải sản tuy đắt, nhưng dù có đắt nữa đi chăng nữa, một bữa ăn của hai mẹ con mà tận năm trăm nghìn, vậy thì sức ăn cũng thật là… biển lớn đó!

Có điều mẹ của Vương Bối Bối tên là Lý Phù à? Nghe có vẻ rất cao quý.

Vẻ mặt của Lý Phù lúc đỏ lúc xanh, Vương Bối Bối lại trực tiếp vùi mặt vào món điểm tâm. Một bữa hải sản ăn hết năm trăm nghìn, đó chuyện của một tháng trước đi New Zealand. Đã nói là đừng có đăng lên mạng rồi đừng có đăng lên mạng rồi, nhưng mẹ cô ta vẫn cứ khăng khăng để các dì ở đây nhìn thấy tướng ăn ngon lành của cô ta. Lần này thì hay rồi, cả thế giới đều biết đồ mập như cô lại cùng mẹ ăn một bữa hải sản năm trăm nghìn!

Đậu Đậu cười trộm đủ, không nhẫn nhịn được tính sổ Lý Phù.

“Dì Lý, việc cháu đến Tụ Bảo Bồn đấu giá mọi người đều biết, lấy cái giá nào để mua được số dược liệu quý hiếm đó mọi người cũng rất rõ. Lấy hoa Chu Nhan ra nói đi, một triệu ba trăm nghìn một cây, cuối cùng sản xuất được năm mươi bình bột trẻ lâu, hơn nữa bên trong không những có thêm những loại thảo dược trung đẳng khác, còn cộng thêm quá trình rườm rà tỉ mỉ, tính giá năm trăm nghìn, không tính là làm loạn chứ đúng không?”

Lý Phù nhanh chóng tính toán trong đầu, một triệu ba trăm nghìn, năm mươi bình, một bình tiền vốn đã là hai trăm sáu mươi nghìn! Những loại mỹ phẩm khác nào có hiệu quả tốt như vậy chứ?

Thấy Lý Phù đã có chút thông suốt, Đậu Đậu tiếp tục nói, “Hơn nữa, loại hoa Chu Nhan này rất hiếm có, tháng này Tụ Bảo Bồn có, nhưng chưa chắc tháng sau Tụ Bảo Bồn đã có. Cho nên số mỹ phẩm này mỗi tháng mỗi loại chỉ có thể sản xuất nhiều nhất là một trăm bình.”

“Một trăm bình?”

Tôn Diểu Diểu kinh ngạc, Tôn phu nhân ở bên cạnh cũng không hẹn mà cùng đồng thanh, “Vậy thì ít quá rồi.”

“Kinh doanh khó khăn, năm trăm nghìn chỉ là để giữ đúng theo dự tính mà thôi, còn nếu tính toán cẩn thận thì mỗi bình được lãi hai trăm bốn mươi nghìn, có bốn loại, một tháng cũng kiếm được hơn hơn chín triệu, lại thêm lương của hai trăm nhận viên đều là bảy tám nghìn, phát lương rồi, mỗi tháng nhiều nhất cháu kiếm được bốn triệu, nếu như vậy, vẫn còn đắt sao?”

Bốn triệu, trong mắt đám người này, đó chỉ là con số lẻ mà thôi!

Cho nên Lý Phù vừa nghe xong, ngay lập tức trở mặt, “Một tháng chỉ kiếm được bốn triệu thôi à? Vậy thực sự không đắt!”

Đậu Đậu hơi nhếch miệng, trong lòng nghĩ, bà cô đây mà biến thành người thật thà như vậy sao?

Một bông hoa Chu Nhan có thể chế thành sáu viên thuốc trẻ lâu, một viên thuốc trẻ lâu tan ra thì có thể làm thành một nghìn bình bột trẻ lâu!

Cái gọi là không gian trá không phải thương nhân, thật thật giả giả, ai cho không thứ gì!

Mấy câu nói của Đậu Đậu ngay lập tức đắp nặn bản thân thành hình tượng một cô gái thật thà của Niệm Nô Kiều.

Các phu nhân và tiểu thư ở đây đều cảm thấy mua thứ này rất đáng!

Trong bầu không khí như vậy, thư kí Abel của Sở Ngọc Bình liền xách một hộp xách tay đến. Đậu Đậu ấn mật mã mở ra, lấy một bộ mĩ phẩm tinh tế ra, “Những thứ này cháu mang từ công ty đến, chủng loại không nhiều, số lượng cũng không nhiều…”

“Có cái gì vậy, tôi xem xem!”

Đậu Đậu nói xong, Tôn Diểu Diểu đã trực tiếp đứng lên chen lách. Vừa nhìn thấy bên trong chỉ có hai bộ, cô ta liền độc tài lấy một bộ, còn quay lại nói với Tô Thính Tuyết và Đổng Như Mộng phía sau, “Đừng có tranh của tôi, bộ này là của tôi!”

Đậu Đậu, “…”

Vốn dĩ chính là đặc biệt cho cô.

Cuối cùng Tôn gia mua được một bộ, bộ còn lại chia đều cho Vương gia và Lưu gia, còn về Tô gia và Đổng gia, ầy, không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.