Sở Ngọc Bình ngay lập tức vui mừng, “Thật sao? Vết rạn từ trước đây rất lâu cũng có thể hết được sao?”
Đậu Đậu gật đầu, vừa mở hòm vừa nói, “Nếu kiên trì dùng thì chắc là có thể. Dù sao đều là đồ của nhà làm ra, dùng hết con lại bảo người mang đến.”
“Được.”
Sở Ngọc Bình vốn cũng muốn Đậu Đậu để lại cho bà một bộ, nhưng lúc trước vì ở trước mặt những người khác nên ngại nói ra.
Bây giờ Đậu Đậu đã nói câu người một nhà, nói đến trái tim bà đều ấm lên.
Cô con gái nuôi này đúng là không uổng công nhận!
Không những giúp bà điều trị bệnh vô sinh, mà còn biết ngoan ngoãn báo ân báo hiếu. Cho nên 30% số cổ phần đó, bất luận nó có lấy hay không, bà đã quyết là cho rồi!
Đậu Đậu không biết Sở Ngọc Bình đã hao tâm tốn lực với cô như vậy, ngồi trên sofa cầm điều khiển từ xa đổi kênh khác. Có lẽ ở nhà cùng con gái yêu xem hoạt hình đã quen rồi, nên vô thức xem kênh dành cho thiếu nhi.
Việc này đối với cô không là gì cả, nhưng với Cố Thanh Vân lại trở thành - Xem xem, còn biết xem hoạt hình để làm thai giáo cho đứa em trong bụng mẹ nữa, con đẻ cũng chưa chắc nuôi được thành như vậy đâu!
Cố Thanh Vân cảm thấy bản thân nhất định phải làm gì đó, ví dụ như mời minh tinh đến làm đại diện cho sản phẩm của con gái yêu.
Cho nên sau khi sản phẩm của Đậu Đậu ra mắt thị trường, khắp các con đường ngõ hẻm đều là hình ảnh quảng cáo của đại minh tinh. Làm Đậu Đậu giật mình đến sững sờ - ta nói giá của minh tinh đó rất đắt đó? Đúng không? Đúng không?
Ôi chao, đều là tiền mà!
Tất nhiên những thứ này đều là về sau. Bây giờ Cố Thanh Vân vẫn chưa tìm được người phù hợp nên chưa nói với Đậu Đậu.
Đậu Đậu ở lại Cố gia chăm sóc Sở Ngọc Bình một ngày, đợi đến thứ hai phải đi học thì mới về 912.
Lúc đó Lăng Đầu Thanh đã quay lại, lén la lén lút không biết nói gì với Yêu Nghiệt, chỉ thấy cả ngày Yêu Nghiệt đều cười tít mắt.
Đậu Đậu không biết hắn lại trúng gió gì, đeo cặp sách do dự một lúc, còn dặn dò, “Anh ở nhà nhớ trông nom con cho tốt, đừng để chúng đói.”
Yêu Nghiệt gật đầu, “Ừ ừ ừ, anh biết rồi vợ.”
Đậu Đậu không hiểu ra sao, còn cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, đã rất lâu rồi hắn không có cười như vậy đúng không?
Lẽ nào lại là trò bịp bợm gì mới?
Lắc đầu loại bỏ nghi ngờ, Đậu Đậu đeo cặp đi học.
Ở trường vẫn chỉ học những thứ cỏn con, nhưng mà gần đây xuất hiện một việc vô bổ - Cuộc thi bóng rổ.
Nghe nói là cuộc thi hữu nghị giữa Thánh Phong và các trường cấp ba khác, trong đó có cả trường trung học nghệ thuật mà Đường Lưu Ly theo học.
Lúc Lý Thanh đem tin tức này nói cho Đậu Đậu, Đậu Đậu đang nghĩ đến việc Đường Lưu Ly đã ra viện chưa, vừa nghe đến thi đấu gì đó, lập tức cũng hề hề cười.
Đúng là nói Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến, đến lúc đó Đường Lưu Ly kia sẽ không đến chứ?
Cái chân đó của cô ta có thể duy trì trong bệnh viện đến khi sản phẩm của Niệm Nô Kiều tung ra thị trường không?
Đường Lưu Ly chắc sẽ không xuất hiện.
Cho nên cuộc thi bóng rổ không liên quan đến cô!
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu nói, “Ồ, thi đấu à, rất tốt nha!”
“Vậy cậu có tham gia đội cổ vũ không?”
Lý Thanh đột nhiên mở miệng hỏi, Đậu Đậu ngay lập tức cảm thấy kì lạ, “Sao tớ lại phải tham gia cổ vũ?”
“Mỗi lớp buộc phải cử ra năm bạn nữ tham gia đội cổ vũ, nếu cậu không đi thì lớp chúng ta chỉ có mỗi bốn người thôi.”
“Hả?”
Đậu Đậu có chút ngơ ngác, ngồi ở bàn chính giữa đầu tiên nhìn qua cả lớp một lượt, “Lớp chúng ta có hơn ba mươi học sinh nữ, chọn ra năm người không phải là vấn đề chứ?”
“Nhưng đội cổ vũ phải có yêu cầu về chiều cao và ngoại hình, hội học sinh đã quyết định vậy. Nói là dù sao cũng là thi đấu với trường nghệ thuật, cũng không thể thua họ quá nhiều.”