Lúc Tiểu Bạch từ bốn biến thành hai tuy cũng rất đau khổ, nhưng anh rất vui, bởi vì điều anh trả giá đã có thu hoạch, anh có thể giúp được cô. Nhưng bây giờ nhìn cô đau khổ, anh rất muốn nói với cô, hay là em ở lại đi, anh sẽ không động đến em nữa, em cứ mãi là hai đi, như thế cũng rất tốt.
Nhưng rốt cuộc anh vẫn không nói.
Trương Khải Bình không nói, Tiểu Bạch càng không nói. Hôm đó anh nói đi mua thuốc, nhưng sau đó mãi không trở về. Sau khi trở về thì toàn thân đều là mùi rượu, lại cộng thêm đồng nghiệp của anh nói anh đã mua rất nhiều... Anh có người phụ nữ khác, chỉ có điều giấu cô mà thôi!
Thực ra có lúc bị lừa cũng rất tốt.
Tiểu Bạch không dám tưởng tượng nếu nói ở lại sẽ gặp phải điều gì, anh liệu sẽ dẫn thẳng người phụ nữ đó đến gặp cô, để cô từ bỏ hay không?
Nếu đối phương đã giữ thể diện cho cô, để ý đến cảm nhận của cô thì cô hà tất không biết xấu hổ, nhất định phải nhận lấy sự ghét bỏ chứ?
Nghĩ đến đây, Tiểu Bạch nắm chặt bàn tay, “Á a a a a!”
Xương cốt khắp người từ trên xuống dưới đều như bị tách ra rồi lại chắp lại, Tiểu Bạch yếu ớt mở mắt, giơ bàn tay lên nhìn, chắc chắn rằng bản thân đã biến thành một. Tiếp sau đó, kí ức hỗn loạn như dòng chảy đi vào tiềm thức, cô yếu ớt nhìn Trương Khải Bình một cái rồi hoàn toàn biến mất.
Trước khi biến mất, Tiểu Bạch nhìn Đậu Đậu, mở miệng nói một câu.
“Tôi là Tô Thính Vũ.”
Đậu Đậu sững lại, đưa tay muốn nắm lấy Tiểu Bạch, cuối cùng lại chỉ nhào đến một khoảng trống không.
Tiểu Bạch đi rồi, không có Hắc Bạch Vô Thường, không có hội Vong Linh, Tiểu Bạch biến mất rồi!
Đậu Đậu không thể chấp nhận kết quả này, cô chưa từng gặp phải trường hợp như vậy!
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tại sao không có Hắc Bạch Vô Thường mà Tiểu Bạch vẫn biến mất?
Đợi chút, cô ấy nói cô ấy tên là Tô Thính Vũ.
Đúng, cô phải tính xem, cô phải tính một chút.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu vội vàng giơ tay bấm. Bất ngờ Yêu Nghiệt nắm lấy tay của cô, không nói gì cả, chỉ lắc lắc đầu. Đậu Đậu không hiểu ý của Yêu Nghiệt, Trương Khải Bình đột nhiên đứng bật dậy, “Xin lỗi, có thể mời hai người ra ngoài trước được không? Tôi muốn yên tĩnh một mình.”
Đậu Đậu tức giận, “Trương Khải Bình, anh có ý gì? Tiểu Bạch đối xử tốt với anh như vậy, anh không thể giữ cô ấy lại được sao? Anh không biết cô ấy thích anh sao?”
Trương Khải Bình trầm mặc, hồi lâu mới chua chát nói, “Tôi không thể cho cô ấy bất cứ thứ gì, cô ấy nên đi đầu thai.”
“Cho nên anh cảm thấy cô ấy bây giờ đã đi đầu thai rồi?”
Trương Khải Bình kinh ngạc, “Cô có ý gì? Lẽ nào cô ấy không phải... Không! Cô ấy đi đâu? Cô ấy đi đâu?”
Đậu Đậu cắn răng cắn lợi, “Không biết!”
“Không biết? Không thể nào! Cô là đạo sĩ bắt yêu, sao cô có thể không biết?”
Trương Khải Bình rất kích động, sau khi kích động thì hồn siêu phách lạc.
Nếu Tiểu Bạch không đi đầu thai, vậy thì cô ấy đi đâu?
Cô ấy mất tích rồi, cô ấy sẽ không gọi anh là chồng nữa, cũng sẽ không nấu cơm cho anh nữa, không lo lắng anh có đói bụng không nữa.
“Thế giới này sẽ không còn Tiểu Bạch nữa đúng không?”
Đậu Đậu bị Yêu Nghiệt giữ vai lại, vừa định đi thì nghe thấy Trương Khải Bình hỏi như vậy.
Trương Khải Bình không phải không có cảm giác gì với Tiểu Bạch. Vậy tại sao lại trơ mắt nhìn Tiểu Bạch đi?
Giữ cô ấy lại không tốt sao?
Nói cái gì mà anh ta không cho được thứ gì, nói cái gì mà đầu thai tốt cho Tiểu Bạch?
Lẽ nào anh ta không biết, đối với Tiểu Bạch mà nói, có thể ở lại bên cạnh anh ta mới là điều tốt nhất sao!
Đậu Đậu không biết nên trả lời câu hỏi của Trương Khải Bình thế nào.