Đậu Đậu bị kinh hãi, lập tức bỏ tay khỏi miệng hắn, xong xuôi nhìn rất lâu vào lòng bàn tay, ghét bỏ chùi chùi lên áo của hắn.
Yêu Nghiệt, “…”
Hắn bị vợ ghét bỏ rồi!
Đậu Đậu lau tay lên quần áo Yêu Nghiệt, nghĩ một lát, cảm thấy Yêu Nghiệt nói có lý.
Ngộ nhỡ Tiểu Bạch chưa ăn được mà bị mẹ cô gặp thì há chẳng phải rất thảm sao?
Không được, bắt buộc phải nói với Tiểu Bạch khi hành sự cần phải đóng các cửa vào!
Vậy là cô vội vàng gọi điện muốn nhắc nhở Tiểu Bạch.
Tuy nhiên Tiểu Bạch không nghe thấy, cô đang bận chỉ huy đám vệ sĩ chuyển Trương Khải Bình về phòng của cô.
Dì Vương đơ người, vội vàng hỏi, “Tiểu thư, cô muốn làm gì?”
Tiểu Bạch nghĩ một lát, nói, “Không có gì, cháu chỉ muốn nói chuyện về nhân sinh về lý tưởng với viên cảnh sát này thôi. Dì không cần quan tâm cháu đâu, lát nữa cháu sẽ nhớ xuống ăn cơm.”
Dì Vương ừ một tiếng, băn khoăn hồi lâu, mở miệng, “Tiểu thư, cô còn chưa lấy chồng đã để cậu ta vào phòng như vậy, không được tốt lắm đâu!”
Thật ra điều dì Vương muốn nói là, gọi người ta ông xã, còn cô nam quả nữ cùng một phòng. Tiểu thư à, cô như vậy là muốn lên trời sao?
Tuy nhiên bà ấy vẫn sợ tổn thương tiểu thư nên chỉ có thể nói mềm mỏng như vậy.
Bà ấy mềm mỏng như vậy không hiệu quả, tiểu như nhà bà ấy nghe không hiểu, còn nói với bà ấy, “Có gì mà không tốt? Cháu muốn lấy anh ấy. Dì đừng quan tâm cháu, dì đi làm việc đi.”
Ở một chỗ khác, Trương Khải Bình muốn khóc mà không khóc được. Anh ta muốn xông tới dì Vương kêu cứu, nhưng anh ta không chỉ bị trói, miệng còn bị khăn mùi xoa chặn kín. Khăn mùi xoa đó màu hồng, thơm thoang thoảng, vừa nhìn đã biết là đồ của con gái.
Tiểu Bạch rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?
Tiểu Bạch kêu đám vệ sĩ tránh xa một chút, sau đó cầm điện thoại, nhìn thấy ba cuộc gọi nhỡ, còn có một dòng tin nhắn. Điện thoại là Đậu Đậu gọi, tin nhắn là Đậu Đậu gửi.
Tiểu Bạch vốn định gọi lại, nhưng xem hết tin nhắn thì cũng không gọi lại nữa.
Vì Đậu Đậu dặn cô không cần trả lời, xem tin nhắn xong thì xóa đi, chú ý an toàn đừng để người khác nhìn thấy là được.
Tiểu Bạch âm thầm tán thành xóa tin nhắn đi, đóng cửa sổ, rồi lại kéo rèm cửa, khóa cửa phòng, phủi phủi tay rồi mới bỏ khăn mùi xoa ra khỏi miệng của Trương Khải Bình.
Trương Khải Bình, “…”
Tiểu Bạch, “…”
Hai người trầm mặc một lúc, Tiểu Bạch mở miệng, “Tại sao không nhận em?”
Trương Khải Bình không nói gì, chuẩn bị hồi lâu, thét, “Cứu tôi với!”
Tai dì Vương đang áp vào tường nghe ngóng, vội vàng nói với đám vệ sĩ, “Cậu có nghe thấy tiểu thư kêu cứu không?”
Vệ sĩ khóe miệng giật giật, “Dì… dì Vương, kêu cứu hình như là viên cảnh sát đó.”
Tuy là hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, nhưng rõ ràng người kêu cứu là giọng nam có được không?
Bên ngoài đám người lo lắng không yên, bên trong Tiểu Bạch đã hạ môi rồi. Trương Khải Bình vừa kêu cứu thì đã bị môi Tiểu Bạch ngăn lại.
Sợ đám vệ sĩ kia xông vào trong sẽ phát hiện anh ta và Tiểu Bạch như vậy, sợ sự trong trắng của Tiểu Bạch bị tổn hại nên anh ta chỉ có thể không lên tiếng.
Tiểu Bạch cắn môi Trương Khải Bình, gò má ửng đỏ.
Tim Trương Khải Bình đập thình thịch thình thịch, chờ cô rời khỏi, lập tức cất giọng trầm thấp, “Rốt cuộc em muốn làm gì vậy?”