Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 650: Trước đây sao không phát hiện ‘sở minh hiên’ lại không biết xấu hổ như thế chứ! (2)



Trong lòng Đậu Đậu phát điên, ngoài mặt lại làm ra vẻ gái ngoan, “Anh họ như vậy là có ý gì?”

Khóe miệng Yêu Nghiệt giật mạnh... Anh họ? Họ cái ông nội thằng Sở Minh Hiên! Ông đây là người đàn ông của em!

Thế nhưng trong lòng Bảo Bảo có nỗi khổ, Bảo Bảo có lời khó nói mà!

Cho nên cuối cùng Bảo bảo chỉ có thể lựa chọn tiếp tục vô lại đến cùng,”Không có ý gì, chỉ là muốn ngồi bên cạnh em họ, sao? Em họ không đồng ý à?”

Đậu Đậu suýt chút nữa là muốn lật tung bàn lên, nắm chặt tay hồi lâu, nén ra một câu, “Anh họ thật là hay quên, lẽ nào anh đã quên rồi, người trước đây ngồi bên cạnh em buồn nôn đến không ăn nổi cơm là ai?”

Trong lòng Yêu Nghiệt phát điên không ngừng, hắn đương nhiên biết rõ! Nhưng đó không phải là hắn mà!

Cơ Yêu Nguyệt độc ác, lại để hắn tráo đổi thân phận với tình địch của hắn, sao ả ta không đi chết đi!

Đợi hắn giải trừ được khế ước chủ tớ, nhất định phải tìm một trăm gã thanh niên trai tráng xxx ả ta rồi mới giết!

Nhưng bây giờ vẫn là nên nghĩ làm thế nào để ngăn cản vợ và cái tên hàng giả kia không xxoo trước đã...

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, ‘Sở Minh Hiên’ cười hi hi nói, “Làm sai mà biết sửa thì không gì sánh bằng mà, em họ sẽ không tính toán chấp vặt chứ.”

Đậu Đậu ha ha cười gượng, không muốn nói chuyện nữa.

Từ khi nào Sở Minh Hiên cũng mặt dày mày dạn như vậy, chắc không phải vì sau khi bị cô từ chối mà phát bệnh đó chứ?

Nhưng cái cảm giác kì lạ không thể ghét nổi này, mẹ nó rốt cuộc là có chuyện gì?

Không muốn để Yêu Nghiệt phát hiện đầu mối, Đậu Đậu hắng giọng nói, “Anh muốn ngồi thì ngồi, nhiều lời làm gì?”

Sau đó cầm đũa không thèm để ý đến hắn nữa, gắp thịt, ăn cơm!

Đậu Đậu ăn một hồi, cảm thấy không khí có gì đó kì quặc, dần dần ngẩng đầu lên nhìn.

Sau đó phát hiện... ngoại trừ cô và ‘Sở Minh Hiên’, tất cả mọi người đều dường như hóa đá!

Đậu Đậu, “... Ha ha ha, mọi người đều nhìn con làm gì?”

“Đúng thế, mọi người đều nhìn em ấy, em ấy ăn không được ngon!”

‘Sở Minh Hiên’ vừa nói vừa gắp cho Đậu Đậu một miếng sườn, “Ăn đi, ăn nhiều một chút.”

Đậu Đậu nhìn chằm chằm miếng sườn trong đĩa, sững lại khoảng chừng đầy một phút, sau đó quay đầu nhìn ‘Yêu Nghiệt’.

‘Yêu Nghiệt’ không nói gì, chỉ nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.

Đậu Đậu tức giận. Khốn kiếp, người ta đang muốn dụ dỗ vợ anh mà anh còn đứng ngây ra đó không làm gì, anh là thằng ngốc à!

‘Yêu nghiệt’ nhìn cô một cái, nói, “Ăn xong chúng ta đi.”

Đáng chết, hoàn toàn không nhìn ra cô đang nghĩ gì!

Cứ như vậy sớm muộn gì cũng bị bại lộ, không thể dùng thuật nhiếp hồn, lại phải nhìn thấu tâm tư của cô. Xem ra nhất định phải tranh thủ đọc một chút về tâm lý học.

Đậu Đậu cau mày, chầm chầm quay lại.

Khi nãy là sao vậy?

Cô mắng Yêu Nghiệt, Yêu Nghiệt lại không giải thích với cô?

Trước đây khi gặp phải tình huống như thế này, hắn chẳng phải đều sẽ ghen lấy ghen để hận một nỗi không thể giấu cô đi sao?

Lẽ nào hắn nhìn không hiểu ý của cô?

‘Yêu Nghiệt’ nhìn không hiểu, nhưng ‘Sở Minh Hiên’ lại nhìn ra.

Trong lòng hắn âm thầm sung sướng, cảm thấy bản thân cuối cùng cũng coi như không uổng công yêu vợ!

Ai nói vợ hắn không nhận ra chứ?

Tuy rằng là đạo sĩ Thanh Anh, tuy rằng hồn khí của bọn họ rất giống, tuy rằng Sở Minh Hiên mô phòng hắn mô phỏng đến xuất thần nhưng vợ thông minh như vậy, nhất định sẽ nhận ra.

Thế nhưng giây tiếp theo Đậu Đậu đã nghĩ, nhất định là do long cốt bị mất tích làm loạn, gần đây Yêu Nghiệt quá mệt, có chút thay đổi cũng là bình thường.

‘Sở Minh Hiên’ rơi đũa, “Vợ... Đậu Đậu! Anh gắp thịt cho em sao em không ăn?”

Đậu Đậu, “...”

Mọi người, “... Ha ha.”

Chỉ có ông Sở đập tay một cái, “Thấy ta nói gì nào! Minh Hiên chính là thích Đậu Đậu! Ta đã nhìn ra từ lâu mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.