Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 659: Ta không tự sát, người ta giết là cậu (1)



Đậu Đậu đóng cửa lại, ôm hai đứa bé một trái một phải trong lòng, xoa đầu Biển Biển, lại nhéo má Viên Viên, sau đó thở dài, “Haiz…”

Cũng không vội đi xác định xem Sở Minh Hiên rốt cuộc có phải là Yêu Nghiệt nhà cô hay không, chuyện khẩn cấp trước mắt vẫn là mau nghĩ cách rời khỏi tên giả mạo đó đã.

Nhưng mà rời khỏi thế nào đây?

Không thể mang hai đứa bé đến trường được, đột nhiên nói muốn để con trong không gian, tên giả mạo đó nhất định sẽ nghi ngờ.

Viên Viên vui tươi hớn hở vẫn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Biển Biển đã nhạy cảm phát giác ra điều khác thường rồi.

Người kia không giống cha nhát gan.

Nói thế nào nhỉ?

Đều nhát gan, nhưng sự nhát gan của cha nhát gan chẳng qua là vì dung túng mẹ ngốc thôi.

Nhìn bề ngoài thì hình như cha nó vâng lời mẹ ngốc răm rắp, nhưng trên thực tế cha nó đã sớm quản lý được mẹ ngốc rồi.

Cha nó là tính được cho dù mẹ ngốc có nhảy thế nào cũng không nhảy ra khỏi lòng bàn tay cha được, cho nên mới dung túng mẹ ngốc.

Nhưng người kia thì khác, người kia căn bản không hiểu rõ mẹ ngốc!

Hơn nữa, mùi trên người hắn có thay đổi rất nhỏ.

Biển Biển không biết rốt cuộc mẹ ngốc đã nhận ra chưa, tóm lại nó quyết định nhân lúc tên giả mạo không chú ý, sẽ bỏ nhà ra đi.

Nếu như cha nhát gan thật sự bị đổi rồi, vậy cái nhà này thật sự là quá nguy hiểm!

Cho nên, ừm, lúc đi có thể cân nhắc dẫn Viên Viên theo, mặc dù nó chính là một đứa phiền phức…

Đậu Đậu không biết con trai cô đã muốn bỏ nhà ra đi rồi, cô còn tưởng hai đứa bé không nhận ra, đang buồn rầu nhìn chằm chằm cái đuôi nhỏ mập của Viên Viên.

Hai ngày trước Yêu Nghiệt còn nói đuôi của con gái sắp rụng rồi. Bây giờ đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, linh quả cất hết ở trong túi của tên giả mạo đó.

Nếu như đuổi tên giả mạo đó đi, vậy linh quả phải làm sao đây? Con gái phải thế nào đây?

Cô đi đâu mà tìm khẩu phần ăn cho hai đứa bé chứ?

Không được, mấy ngày nay phải thận trọng, đợi đuôi của con gái rụng rồi mới có thể đuổi gã đi. Mấy ngày nay, phải nghĩ xem đi đâu kiếm đồ ăn cho con.

Quyết định như vậy, Đậu Đậu ôm Viên Viên, sau đó kéo cả Biển Biển vào trong lòng, giơ tay lên tắt đèn, nói, “Ngủ đi.”

Thấy vợ tắt đèn, ‘Sở Minh Hiên’ xoay người, lúc đi ngang qua tên hàng giả đó khẽ cười, không nói gì cả, chuẩn bị trở về “tự sát”.

Trước đó Cơ Yêu Nguyệt ở đây, hắn không “tự sát” được, bây giờ Cơ Yêu Nguyệt đã trở về Long cung rồi, lúc này không chết còn đợi lúc nào?

Nhưng Cơ Yêu Nguyệt cũng không phải một kẻ ăn chay, mấy câu ả dặn dò Sở Minh Hiên trước khi đi, bao gồm cả việc đề phòng Yêu Nghiệt “tự sát”.

Yêu Nghiệt vừa mới vào nhà định tìm dây giày treo cổ thì Sở Minh Hiên đã đi theo vào.

“Tốt nhất là anh đừng tự sát.” Sở Minh Hiên nói.

Yêu Nghiệt cười, vừa không ngừng tìm vừa quay đầu liếc Sở Minh Hiên một cái, “Sao thế, sợ chết à?”

“Nếu như sợ, tôi sẽ không bí quá hóa liều đâu.”

Sở Minh Hiên đội lốt Yêu Nghiệt, không thể phủ nhận giả vờ thật sự rất giống. Đến Yêu Nghiệt tự nhìn cũng cảm thấy giống như đang soi gương. Cho nên vợ không nhận ra được cũng có thể hiểu. Ai bảo đến hồn khí bọn họ cũng giống nhau như vậy chứ?

Yêu Nghiệt cảm khái một chút, sau đó cầm một cái dao gọt trái cây trong ngăn kéo ra.

Thấy cái dao gọt trái cây kia xoay xoay trong tay Yêu Nghiệt, tim Sở Minh Hiên đập thình thịch.

Cậu ta tỉnh bơ hỏi, “Anh thật sự muốn ‘tự sát’ sao? Đã nghĩ đến hậu quả chưa?”

Yêu Nghiệt không nhịn được cười, “Ta đây không gọi là tự sát, người ta giết là cậu.”

Dao gọt trái cây dừng lại trong tay Yêu Nghiệt, dưới ánh đèn lạnh lẽo hiện lên hàn quang nguy hiểm, hắn cầm nhẹ ở cán dao, khẽ giương cánh tay lên, dường như một giây tiếp theo sẽ có thể đâm xuyên vào tim mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.