‘Sở Minh Hiên’ muốn phát điên rồi, vừa định nhìn xem vẻ mặt vợ thế nào, nhưng lại phát hiện vợ đeo một cái kính màu tím nhạt to đùng trên mặt.
Vì vậy hắn chỉ nhìn thấy khóe miệng vợ giật giật, không để ý tới tên giả mạo đó, xoay người về phòng ôm con.
Vợ không phản ứng với tên giả mạo đó, rốt cuộc vợ đã nhận ra chưa thế?
Tên giả mạo rất vui vẻ, nhướn mày với hắn, giống như nói: Thế nào hả? Bắt chước giống chứ?
Yêu Nghiệt sầm mặt lại, sau đó lôi cái dao gọt trái cây ra khỏi túi.
Tên giả mạo ngẩn ra, lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Cậu ta còn chưa ngủ với Đậu Đậu, cậu ta vẫn không thể chiếm đoạt thân xác của Xà yêu, cho nên cậu ta vẫn không thể chết, không thể thành thái giám được!
Thấy tên giả mạo không dám phách lối nữa, ‘Sở Minh Hiên’ cau mày, ầm một tiếng đẩy cửa phòng dành cho khách ra, “Kim Đậu Đậu, tối nay không phải em sẽ thật sự cho hắn ngủ cùng phòng với em đấy chứ?”
Đậu Đậu đưa lưng về phía ‘Sở Minh Hiên’ thay váy cho con gái, nghe thấy hắn xông vào phát điên chất vấn, không tự chủ được cong cong môi.
Sau đó ý thức được tên giả mạo kia cũng đi theo vào, cô lập tức thu lại sắc mặt trả lời qua loa lấy lệ, “Cho nên anh họ có gì chỉ bảo?”
“Kim Đậu Đậu! Em đừng quên tối qua anh đã chụp ảnh rồi nhé! Nếu em dám cho hắn ngủ cùng phòng với em, anh sẽ lập tức đi nói cho cô biết! Em đừng tưởng anh nói đùa! Anh nói thật đấy!”
Đương nhiên Đậu Đậu biết hắn nói thật, chỉ có điều để lừa tên giả mạo đó, bất đắc dĩ phải giả vờ chút.
“Sở Minh Hiên, anh dựa vào cái gì mà quản tôi? Chuyện của tôi không cần anh nhúng tay vào!”
‘Sở Minh Hiên’ thật sự sắp điên rồi, hắn túm lấy cánh tay Đậu Đậu, “Anh nói không được phép!”
Đậu Đậu quay đi chỗ khác, giọng gượng gạo, “Không cho phép thì không cho phép, hung dữ cái gì chứ? Không cho anh ấy ở là được chứ gì?”
Nhận ra giọng mình quá dịu dàng, Đậu Đậu lại bổ sung, “Anh không được cho Sở Ngọc Bình xem ảnh! Nếu như bà ấy biết, đừng trách tôi không khách khí với anh!”
Vẻ mặt ‘Sở Minh Hiên’ ảm đạm, sau đó gật đầu, “Ừ.”
Chỉ cần vợ đồng ý không cho tên giả mạo đó ngủ cùng với cô, hắn sẽ yên… Yên tâm cái quái gì chứ? Ngộ nhỡ tên giả mạo đó học hắn, mặt dày mày dạn nửa đêm chạy tới thì làm thế nào?
Yêu Nghiệt mới vừa nghĩ như vậy, tên giả mạo đó đã lên tiếng.
“Không sao đâu vợ, dù sao tối nay em cũng không cần ở chỗ cậu ta rồi.”
‘Yêu Nghiệt’ không để ý đến hắn, kéo tay Đậu Đậu nói, “Vợ, đưa con cho anh, em đi học đi.”
Đậu Đậu kinh sợ, “Em… em đã đặt con vào trong không gian của em rồi.”
“Không gian của em không lớn bằng không gian của anh, em còn phải đi học mà, chăm sóc bọn nhỏ thế nào chứ?”
Nói xong cậu ta tương đối tự nhiên sờ cái vòng tay huyền thiết trên cổ tay Đậu Đậu, đưa hai đứa bé vào trong cung điện lớn ở ống tay áo cậu ta.
Vòng tay huyền thiết không nhận chủ, chỉ là không gian để đồ, ai cũng có thể sử dụng.
Tên giả mạo ôm hai đứa bé ra, ngay cả ngăn cản cô cũng không làm được.
Viên Viên vui vẻ hoan hô một tiếng, Biển Biển thì xụ miệng ra, cố nén không mắng Viên Viên. Nó không muốn để tên giả mạo này biết nó đã phát hiện ra rồi, nó còn phải nghĩ cách lấy ít bảo bối trong cung điện, sau đó dẫn con nhóc này đi nữa!
Đậu Đậu đứng tại chỗ hồi lâu, gượng ép kéo ra nụ cười nhìn ‘Yêu Nghiệt’, “Được, vậy thì để ở chỗ anh đi, nhưng mà anh phải nhớ đừng để bọn nhỏ ở đó mãi.”
Liếc thấy vết thương trên tay ‘Yêu Nghiệt’, cô lập tức nghiêm mặt lại, “Sao lại bị thương thế kia?”