Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 665: Sau này bớt dụ dỗ sư thúc của tớ đi, nếu không chúng ta không thể làm anh em được nữa đâu! (1)



Đậu Đậu bị cắn sandwich, đần mặt ra, lúc hoàn hồn lại nhìn chằm chằm cái sandwich đầy thịt, xoắn xuýt không biết có nên tiếp tục ăn nữa không.

Đó là Lão Cửu nhà cô cắn, nhưng hắn lại đang đội lốt Sở Minh Hiên!

Rốt cuộc có nên tiếp tục ăn nữa không đây?

Nên, hay là không nên?

Lúc Đậu Đậu đang xoắn xuýt, ‘Sở Minh Hiên’ đã đạp thắng xe dừng ở đèn đỏ giao lộ.

Chiếc Ferrari màu đỏ rực bên cạnh chậm rãi hạ cửa kính xe xuống, chủ xe tháo kính đen ra thờ ơ nhìn về bên này.

Vừa nhìn một cái, liền bùng nổ!

“Á! Sư thúc! Thật sự là người sao?”

Tên Ngốc thật sự không dám tin vào mắt mình, quan sát Đậu Đậu từ trên xuống dưới một vòng, chắc chắn thật sự là Đậu Đậu, sau đó liền nhìn cái sandwich trên tay cô.

Một màn cậu ta thấy vừa rồi là thật?

Sư thúc thật sự đút sandwich cho Minh Hiên?

Trời ơi! Đất ơi! Mau cho một tia sét đánh chết cậu đi! Tam quan của cậu sắp sụp đổ rồi, tuyệt đối sắp sụp đổ rồi!

Sư thúc đút sandwich cho Minh Hiên rồi…

Oh my god! Sư thúc công thì thế nào đây?

Không được! Đó là Tiểu sư thúc cậu ta sùng bái nhất! Làm sao lại làm ra chuyện câu tam đáp tứ chân đạp hai thuyền thế này được!

Nhất định là Minh Hiên đang lái xe không có thời gian ăn, cho nên sư thúc mới đút cho cậu ta!

Nghĩ tới đây, Tên Ngốc không nói hai lời liền mở cửa xe đi xuống, bước hai bước lớn qua, kéo cái cửa xe bên chỗ Đậu Đậu ra.

Đậu Đậu đần mặt, theo bản năng nuốt nước miếng, “Ực, Tinh Trạch, chào buổi sáng?”

Diệp Tinh Trạch không nói gì, kéo cánh tay nhỏ của cô lôi cô xuống, nhét cô vào chiếc Ferrari đỏ rực.

Sau đỏ ghét bỏ nhìn cái sandwich trong tay cô, đoạt lấy ném lên người ‘Sở Minh Hiên’.

“Sở Minh Hiên, tớ nói cho cậu biết! Sư thúc nhà tớ là người đã có gia đình rồi! Đừng nói cậu là anh em của tớ, cho dù cậu là ông nội tớ thì tớ cũng không thể trơ mắt nhìn cậu làm như vậy được!”

Tên Ngốc nói năng chính nghĩa, nói có lý cây ngay không sợ chết đứng.

Nói xong vẫn thấy không đủ, đau lòng ôm đầu nhìn Sở Minh Hiên, “Minh Hiên à Minh Hiên, sao cậu lại cố chấp như vậy chứ? Chân trời chỗ nào không có cỏ thơm, hà tất gì phải treo cổ trên một cái cây như vậy!”

Khóe miệng ‘Sở Minh Hiên’ giật giật, nhịn rồi lại nhịn, nể tình Tên Ngốc nói giúp hắn, nên không nói hai chữ mẹ kiếp ra.

Nhưng Tên Ngốc nhìn thấy lại nghĩ Sở Minh Hiên bị cậu ta thuyết phục rồi.

Vì vậy cậu ta thở dài, thành khẩn nói, “Nói thật cho cậu biết, sư thúc tớ - Người chính là một nữ lưu manh! Rất không nói đạo lý phóng túng ngang ngạnh, bình thường còn không làm việc nhà không trông con, cậu đừng có thích cô ấy, lãng tử quay đầu quý hơn vàng, cậu… cậu vẫn nên mau ghìm cương ngựa bên bờ vực thẳm đi.”

Tên Ngốc nói năng liên miên có lý có chứng cứ, Đậu Đậu nằm bò trong cái Ferrari đỏ rực nghe mà trừng mắt há mồm.

Trước kia sao cô lại không phát hiện tài ăn nói của tên nhóc nhà mình tốt như vậy chứ?

Sau đó thấy chủ xe xung quanh rối rít ném ánh mắt nghi ngờ cho cô, khóe miệng cô lập tức giật giật, “Diệp Tinh Trạch! Đèn xanh rồi! Cậu mau quay lại cho tôi!”

Cô không muốn thu hút sự chú ý như vậy đâu!

Số phận thật là con bà nó chính là một chậu cẩu huyết, người đàn ông nhà cô xuyên lên người ai không xuyên, tại sao lại cứ phải xuyên lên người Sở Minh Hiên chứ?

Lần này thì hay rồi, Tên Ngốc hiểu lầm rồi đúng không?

Cậu ta đúng là hừng hực chính nghĩa mà!

Nếu như cô không phải là sư thúc của cậu ta, nếu như đây không phải là xã hội hiện đại luật pháp nghiêm minh, cô hoàn toàn có lý do tin tưởng cái tên nhãi chính nghĩa này sẽ nhốt cô vào lồng heo ngâm nước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.