Đậu Đậu đần mặt ra, sau khi hoàn hồn lại vội vàng giải thích với ‘Yêu Nghiệt’, “Cậu ta lái xe không có cách nào ăn được nên em mới…”
“Anh biết.” Tên giả mạo ngắt lời, “Có điều lần sau không được phép nữa.”
Đậu Đậu cười lạnh trong lòng nhưng trên mặt vẫn nói rất ngoan, “Vâng.”
Lần sau? Còn có lần sau à, đợi con gái rụng đuôi rắn rồi, bà cô đây sẽ đuổi ngay ngươi đi!
À, không đúng, nếu như cô bắt tên giả mạo này cút xéo, tên giả mạo làm hại cơ thể Lão Cửu nhà cô thì làm thế nào?
Không được, vẫn không thể để lộ cô đã nhận ra sự thật, phải tìm một lý do khác đuổi gã đi.
Tóm lại, bất luận như thế nào, cô tuyệt đối không muốn sống chung một nhà với tên giả mạo này!
Rất trùng hợp, ‘Sở Minh Hiên’ cũng nghĩ như vậy, vì vậy hắn hắng giọng, nói, “Ăn xong rồi chứ? Ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi, giờ này cũng nên đi học rồi.”
Đậu Đậu nhìn hai đứa bé ngoan ngoãn, do dự, “Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả? Trong tay anh có điểm yếu của em!”
‘Sở Minh Hiên’ hung dữ kéo Đậu Đậu đi ra ngoài.
Tên Ngốc đần mặt, ngậm cái đùi gà ngẩn ra rất lâu, rồi văng ra một câu suýt nữa làm cho ‘Yêu Nghiệt’ tức chết.
“Sư thúc công, người thật là nhát gan! Còn như vậy nữa, con lo sư thúc sẽ chuyển tình cảm sang Minh Hiên mất! Đến lúc đó con sẽ không đứng về phía người đâu! Nhát gan sẽ không hàng phục được sư thúc của con đâu!”
Nói xong cậu ta vất cái đùi gà lên đĩa, xách cặp đi luôn.
‘Sở Minh Hiên’ ngẩn ra ở phòng 912, xoắn xuýt nghĩ, chẳng lẽ cậu ta thật sự rất nhát gan sao?
Viên Viên không hiểu gì cả, gọi ba ba, vừa muốn nhào đến ôm ‘Yêu Nghiệt’, đã bị Biển Biển ngăn lại, “Ăn thịt đi, đừng để ý đến ba nhát gan.”
Viên Viên xụ miệng, “Ồ”
‘Yêu Nghiệt’ ngồi ở trên sofa nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Tên Ngốc nói đúng. Cậu ta phải cứng rắn lên, như vậy mới có thể khuất phục Đậu Đậu!
Vì vậy buổi chiều lúc sắp tan học, cậu ta cất hai đứa bé đã ăn no vào trong không gian, đến Thánh Phong tạo cảm giác tồn tại.
Nhưng chưa đợi được vợ, lại đợi được Lạc Thi Nhã.
Lạc Thi Nhã nhìn thấy cậu ta, đầu tiên là thẹn thùng gọi tiếng ngài Cửu, sau đó hỏi, “Anh ở đây đợi Đậu Đậu à?”
Sở Minh Hiên không muốn để ý đến Lạc Thi Nhã, rất miễn cưỡng ừ một tiếng.
Lạc Thi Nhã giống như là được khích lệ, “Ngài Cửu, thật ra có chuyện này, Thi Nhã không biết có nên nói hay không.”
“Không biết có nên nói hay không, vậy thì đừng nói nữa. Dù sao tôi cũng không muốn nghe.”
Lạc Thi Nhã này rốt cuộc làm sao thế?
Mấy tuần trước còn muốn sống muốn chết quấn lấy cậu ta, hôm nay sao lại như phát xuân nói chuyện với Xà yêu?
Sở Minh Hiên đang không hiểu, đội lốt Yêu Nghiệt, cũng không che giấu ý cự tuyệt ngoài mặt.
Lạc Thi Nhã bị nghẹn họng, chưa từ bỏ ý định, vẫn mở miệng, “Là chuyện liên quan tới Đậu Đậu.”
Lần này ‘Yêu Nghiệt’ khẽ cau mày, “Ồ, là chuyện gì?”
Lạc Thi Nhã ngượng ngùng cười một tiếng, “Em… em không có ý gì khác, em là bạn thân của Đậu Đậu, không hy vọng người khác bàn bạc về em ấy. Cho nên em chỉ có thể nói với anh, để anh nhắc nhở em ấy sau này chú ý hơn chút.”
Bạn thân?
Lúc đó ‘Yêu Nghiệt’ suýt thì ha ha rồi.
Người khác không rõ, nhưng cậu ta thì quá rõ.
Bởi vì Đậu Đậu cho nên cậu ta mới chia tay với Lạc Thi Nhã, Lạc Thi Nhã có thể coi Đậu Đậu là bạn thân mới là lạ đấy!
Có điều nếu cô ta đã nói như vậy rồi, cậu ta ngược lại muốn xem xem Lạc Thi Nhã muốn giở trò gì.
‘Yêu Nghiệt’ mở miệng, “Cô ấy có thể có người bạn như cô, tôi rất yên tâm. Nói đi, chuyện gì?”