Tên giả mạo đứng nhìn từ đầu đến cuối sắp điên rồi, cậu ta nhớ ra, hình như sau khi để lộ nguyên nhân hại chết Đậu Đậu, Xà yêu vì ở lại bên cạnh cô mà đã đóng giả làm trẻ con một thời gian.
Lúc đó, hắn đã cùng cô xem bộ phim này!
Tên giả mạo cũng không nhịn được nữa, giơ tay lên chọc vào eo Đậu Đậu, “Vợ, không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi.”
Còn xem nữa, ngộ nhỡ cô nhận ra thì làm thế nào?
Đậu Đậu hơi tránh đi, sau đó lại căng mặt lại, “Ừ, hình như nên ngủ rồi, anh đút cho con ăn chưa?”
‘Yêu Nghiệt’ gật đầu, “Đút rồi.”
Đậu Đậu đứng lên, “Anh họ, không còn sớm nữa, em phải đi ngủ đây. Anh… cũng ngủ sớm đi nhé.”
Nói xong cô đi thẳng tới phòng dành cho khách, thấy tên giả mạo theo vào, lập tức giơ tay ra, “Đưa con cho em, anh ngủ ở phòng khách.”
Tên giả mạo khép cửa lại, ôm hai đứa bé ra, sau đó trên mặt mang theo chút ủy khuất, “Vợ, em đã đồng ý với anh rồi.”
Cậu ta giả vờ rất giống, không để lộ ra một chút sơ hở nào.
Đậu Đậu chán ghét trong lòng, trên mặt tự nhiên lạnh đi, “Em đồng ý với anh cái gì?” Đây chắc không phải là Sở Minh Hiên.
Sở Minh Hiên hẳn là một người đàn ông rất có tự tôn, chắc sẽ không vì cô mà hạ thấp thân phận đi đóng vai một người khác.
Nhưng Đậu Đậu sai rồi, đây chính là Sở Minh Hiên, chỉ có điều cô không hiểu cậu ta, cho nên mới không phát hiện ra.
Bây giờ Sở Minh Hiên nghe thấy Đậu Đậu hỏi như vậy, lập tức có chút bức thiết nói, “Em đã nói qua kỳ nguy hiểm là có thể! Vợ, em không thể nói lời không giữ lời!”
Nói thật, Sở Minh Hiên rất ghét cái từ vợ trong miệng Xà yêu này.
Cái từ này khiến cho cậu ta cảm thấy mình rất low.
Trong ấn tượng của cậu ta, chỉ có người nhà quê ngu muội dốt nát mới có thể mở mồm gọi vợ ngậm mồm gọi vợ.
Người bình thường đều sẽ gọi vợ là bà xã, phu nhân.
Đậu Đậu không biết trong lòng tên giả mạo đang nghĩ những thứ này, nếu như biết, khẳng định sẽ tát cho cậu ta hai cái tát bảo cậu ta cút đi càng xa càng tốt.
Lão Cửu nhà cô muốn gọi cô là gì, liên quan rắm gì đến cậu?
Đáng tiếc cô không biết, cô chỉ có thể nói, “Đúng, em nói lời không giữ lời đấy. Anh như vậy với Lạc Thi Nhã, em trừng phạt anh thì đã làm sao? Ly Cửu Ca, đừng khiến em coi thường anh!”