Nhưng từ tận đáy lòng hắn không tin Xà yêu sẽ thích Lạc Thi Nhã, dẫu sao Xà yêu cũng là Cửu điện hạ của Đông hải, hắn muốn người phụ nữ như thế nào mà không có chứ?
Nếu quả thật có thể vì một Lạc Thi Nhã mà thay đổi tình cảm, cũng không đến mức đợi Đậu Đậu một nghìn năm.
Cho nên chân tướng chỉ có một, là Lạc Thi Nhã dụ dỗ Xà yêu.
Lạc Lê do dự, “Có cần anh giúp gì không?”
Đậu Đậu không nhịn được cười, “Giúp cái gì? Giúp tôi bảo Lạc Thi Nhã đừng quấn lấy hắn à? Ha ha, loại chuyện này vốn dĩ chính là anh tình tôi nguyện, nếu như chỉ dựa vào lời nói của anh mà được thì trên đời này cũng sẽ không có nhiều đàn ông phụ tình như vậy rồi.”
Huống hồ kẻ đó lại không phải là Lão Cửu nhà cô, cô không quan tâm đâu. Có Lạc Thi Nhã ngược lại còn rất tốt, vừa vặn có thể kiếm cớ mà đá gã đi
Nghĩ tới đây, Đậu Đậu không khỏi mở miệng hỏi, “Phải thi những cái gì thế?”
Không thể trách cô không biết, thật sự là… thân là đệ tử đắc ý nhất của đại sư Vân Tung ở núi Đạo Vương, cô căn bản không biết thi là cái quỷ gì cả ok?
Núi Đạo Vương sẽ thống nhất trao chứng chỉ hành nghề bắt yêu, cứ ai trên Hoàng Anh là sẽ được một bản.
Hình như từ lúc rất nhỏ cô đã có rồi.
Con người đều như vậy, lúc có thì chẳng coi là gì, đến khi mất đi rồi mới biết quý trọng…
Sau đó Đậu Đậu vểnh tai rất nghiêm túc nghe Lạc Lê nói về nội dung chính của kỳ thi, hoàn toàn không phát hiện ‘Sở Minh Hiên’ ở bên cạnh rốt cuộc đã rời đi từ lúc nào.
Đến khi Lạc Lê nói hết những gì có thể nói rồi, Đậu Đậu cũng có kế hoạch tiếp theo, vừa quay đầu, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào đã không thấy ‘Sở Minh Hiên’ đâu nữa.
“Anh ta đi đâu rồi?” Đậu Đậu sốt ruột hỏi Lạc Lê.
“Hình như nhìn thấy người quen ở bên ngoài nên đi ra rồi.”
Lạc Lê nói là hình như, bởi vì hắn bận nói rõ về việc thi cử cho Đậu Đậu, chỉ nhìn lướt qua một cái. Chỉ biết là Sở Minh Hiên nhìn chằm chằm ra bên ngoài, không biết là hắn nhìn thấy cái gì nữa.
Lần này Đậu Đậu hoàn toàn không ngồi yên được, “Cám ơn anh đã giúp tôi, lúc thi nhớ thông báo cho tôi nhé, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Nói xong cô xách cặp sách, lại nói cám ơn Lạc Lê rồi vội vàng đi dọc đường tìm.
Người quen? Lão Cửu nhà cô ở Đế Đô còn có người quen sao?
Không phải là tên đầu sỏ đã hại hắn đó chứ?
Đậu Đậu không ngừng tìm dọc theo ven đường, tìm rất lâu mới nhớ ra, cô có thể gọi điện thoại mà. Nhưng cô không có số điện thoại của Sở Minh Hiên, chỉ đành gọi cho Sở Ngọc Bình trước.
Sở Ngọc Bình không nói hai lời liền đưa số điện thoại của Sở Minh Hiên cho Đậu Đậu, sau khi cúp điện thoại còn cảm khái với cha cô.
Rốt cuộc là gần quan được lợi, mới ở cùng có hai ngày, ấn tượng đã thay đổi rồi…
Đậu Đậu lấy được số điện thoại liền gọi qua, gọi rất lâu cũng không có ai nghe.
Lần này cô càng sợ hơn, đang ngẩn ra tại chỗ không biết làm thế nào thì có người ở sau lưng vỗ vào vai cô.
Đậu Đậu quay đầu thấy là ‘Sở Minh Hiên’, lập tức không nhịn được chửi ầm lên, “Anh đi chết ở đâu thế hả?”
‘Sở Minh Hiên’ trừng mắt ngây ngô, “Anh… anh ra ngoài làm chút chuyện. Sao thế?”
Đậu Đậu hít sâu, lại hít sâu, “Không sao, quay về học thôi!”
May mà không xảy ra chuyện gì, nếu không một mình cô nuôi hai đứa bé, sau này phải làm thế nào chứ?
Đậu Đậu không muốn để ý đến ‘Sở Minh Hiên’, đi thẳng đến Thánh Phong.
‘Sở Minh Hiên’ yếu ớt theo ở phía sau, thật sự không hiểu tại sao Đậu Đậu lại đột nhiên tức giận.
Đậu Đậu tức giận một lúc, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Tại sao cô giận hắn, hắn cũng không biết, vậy há chẳng phải là cô giận vô ích lo lắng vô ích à?
Vì vậy cô dừng lại, “Này, trứng của anh còn đau không?”