Hắn thì hay rồi, không biết cái gì cả, còn như đứa ngớ ngẩn hỏi cô vì sao lại giận?
Cho nên… cho đau chết hắn đi!
Yêu Nghiệt, “…”
Đau chết hắn?
Lại nói, hình như trừ biến mất một lúc ra thì hắn chưa động gì đến vợ đúng không?
Hắn biến mất là đi làm việc quan trọng mà!
Nhưng hắn không nói ra miệng, tất cả những gì có liên quan đến thân phận của hắn, hắn đều không nói ra miệng được, ám chỉ quá rõ cũng không được.
Cho nên, ừm, hắn cũng chỉ có thể ha ha cười khan hai tiếng, “Ừ, đau chết anh đi, đúng, đau chết anh đi.”
Đậu Đậu cảm thấy mình như đấm vào bị bông, thở dài nói, “Trưa nay anh có còn muốn theo tôi về phòng 912 không?”
“Có, đương nhiên là có rồi!”
Trưa hôm nay có kịch hay để xem…
Buổi trưa lúc Đậu Đậu định về phòng 912, quả nhiên ‘Sở Minh Hiên’ lại bám theo sau. Đậu Đậu cầm thẻ mở cửa phòng ra, ‘Yêu Nghiệt’ đang ngồi đần mặt ra trên sofa. Ngồi bên cạnh hắn là Viên Viên, trên bàn trà đầy đồ ăn vặt, cả phòng 912 lộn xộn giống như bị kẻ trộm vào khoắng sạch.
Viên Viên nhào lên gọi mẹ ơi, sau đó Đậu Đậu bế nó lên đi một vòng trong nhà, nói, “Gọi đồ ăn đi.”
‘Yêu Nghiệt’ hình như chột dạ, tay chân luống cuống lật điện thoại.
Đậu Đậu đột nhiên mở miệng hỏi, “Biển Biển đâu?”
‘Yêu Nghiệt’ ngẩn ra, “Biển Biển…”
“Ở đâu?”
“Nó… nó ngủ rồi, anh để trong không gian rồi.”
Đậu Đậu cau mày, “Gọi nó dậy, bế ra đây cho tôi xem.”
Cô đột nhiên có một loại dự cảm xấu, chỉ mong không phải như cô nghĩ.
‘Yêu Nghiệt’ bị Đậu Đậu chất vấn, mập mờ nói, “Đừng làm thế, không dễ gì con mới ngủ được.”
“Tôi bảo anh bế con ra đây!”
Đậu Đậu nâng cao giọng, Viên Viên ở trong lòng cô lập tức sợ oa oa khóc lớn, vừa khóc còn vừa lẩm bẩm, “Anh, hu hu hu, anh, người xấu, biến mất rồi…”
“Không phải là đứa nhỏ bị mất tích rồi chứ?”
Người cha luôn đứng làm nền nãy giờ nói xen vào, sau đó rót một cốc nước ấm đặt vào tay Đậu Đậu.
Đậu Đậu cầm cốc thủy tinh, thấy ‘Sở Minh Hiên’ vẫn bình tĩnh, trong lòng đã có tính toán.
Chỉ có điều, ở trước mặt tên giả mạo này, cô phải diễn đến cùng.
Vì vậy cô nghiêm giọng chất vấn, “Con đâu?!”
“Con… con… mất tích rồi.”
‘Yêu Nghiệt’ không dám nhìn vào mắt Đậu Đậu, sợ Đậu Đậu mắng cậu ta, vội vàng bổ sung, “May mà anh tìm nhanh, nếu không Viên Viên cũng bị mất luôn.”
Hai đứa bé này thật sự là quá nghịch ngợm, cậu ta trông bọn nó cả buổi sáng, vô cùng mệt mỏi. Mới nghỉ ngơi được một lát đã không thấy hai đứa đâu nữa. Sau khi phát hiện cậu ta lập tức men theo mùi đi tìm. Tìm rất lâu mới phát hiện ra Viên Viên ở chỗ rẽ của con hẻm. Lúc đó, đã không thấy đứa bé tên là Biển Biển đâu nữa rồi, cậu ta bế Viên Viên mình người đuôi rắn tìm rất lâu, cũng không tìm được đứa bé tên là Biển Biển đó.
Nhưng mà… không phải cậu ta tìm được một đứa rồi sao?
Ít nhất không phải là cả hai đứa đều mất tích!
Biểu tình của ‘Yêu Nghiệt’ quá mức rõ ràng, Đậu Đậu nghiến răng, “Cho nên… tôi còn phải cảm ơn anh đã đi nhanh à?”
Giọng Đậu Đậu lạnh thấu xương, ‘Yêu Nghiệt’ không dám tin ngẩng đầu lên, bị một cốc nước ấm to hắt thẳng vào mặt.
“Cút! Không tìm được Biển Biển thì đừng có để tôi nhìn thấy anh nữa!”
“Vợ, không phải anh cố ý mà!”
“Không phải cố ý?” Đậu Đậu giơ tay lên ném cái cốc thủy tinh, “Nếu như anh cố ý, có phải là đến Viên Viên cũng có thể bị mất tích đúng không?”
“Không, không phải như vậy. Thật sự là hai đứa bé này…”
“Quá nghịch đúng không? Vậy tại sao trước kia anh vẫn có thể trông được?”
Đậu Đậu cười lạnh, nhấn mạnh từng chữ một, “Ly Cửu Ca, chúng ta kết thúc rồi… Cút!”