‘Sở Minh Hiên’ vừa dứt lời liền đẩy ‘Yêu Nghiệt’ ra khỏi phòng 912, doạ cho Tên Ngốc đang định gõ cửa đần mặt ra, “Đây… đây là chuyện gì thế?”
Nói xong không đợi Đậu Đậu phản ứng, Tên Ngốc không nói hai lời liền bắt đầu nói giúp ‘Yêu Nghiệt’.
“Sư thúc, người không thể làm như vậy được. Nói thế nào thì sư thúc công cũng là cha ruột của bọn nhỏ! Hai người cãi nhau thì cứ cãi nhau, nhưng không thể ầm ĩ lớn như vậy được chứ?”
Đậu Đậu cạn lời, “Ở đây không có chuyện của cậu, cậu về đi!”
“Sao lại không có chuyện của con? Con là người đến khuyên can xử lý gia đình bất hòa!”
Tên Ngốc nói năng chính nghĩa, nhất định không về, còn bế Viên Viên đang khóc thút thít trong lòng Đậu Đậu qua, “Không khóc không khóc, anh cho em kẹo.”
Đậu Đậu, “...”
Cô không dễ dàng gì mới tìm được lý do hợp tình hợp lý để đuổi tên giả mạo đó đi, không thể để cho Tên Ngốc này làm rối được!
Đậu Đậu lại bế con gái lại, “Không có bất hòa gia đình gì cả, tôi và anh ta kết thúc rồi.”
“Cái gì? Kết thúc! Sư thúc, người không thể qua loa như vậy được?” Tên Ngốc trợn mắt ngây ngô, nói xong lại vội vàng dùng ngón tay chọc tên giả mạo, “Sư thúc công, người mau nhận sai đi!”
Tên giả mạo thấy có người nói giúp cậu ta, lập tức bày ra vẻ mặt biết sai sẽ sửa đổi, “Vợ, anh biết lỗi rồi!”
“Người nhìn đi, sư thúc công cũng nhận lỗi rồi! Người hãy tha thứ cho sư thúc công đi.”
‘Sở Minh Hiên’ đầu đầy vạch đen, “Diệp Tinh Trạch! Ở đây không có chuyện của cậu!”
“Sao lại không có chuyện của tớ? Á! Là cậu giở trò quỷ đúng không? Sở Minh Hiên, tớ đã nhìn lầm cậu rồi! Sao cậu có thể như vậy chứ? Sao cậu có thể phá hỏng gia đình người khác được?”
‘Sở Minh Hiên’ quả thật phục chỉ số thông minh của Tên Ngốc, “Cậu đã làm rõ tình hình chưa?”
Tên Ngốc thành thật lắc đầu, “Chưa.”
Có lẽ là động tĩnh trong hành lang quá lớn, Tiểu Bạch cũng đi từ phòng 914 ra, “Sao thế?”
Đậu Đậu ôm con gái, yên lặng hồi lâu, nói, “Anh ta để mất Biển Biển rồi.”
“Cái gì?”
Đến người dịu dàng như Tiểu Bạch cũng không khỏi trừng mắt ngẩn ra cùng Tên Ngốc, “Biển Biển mất tích rồi? Có chuyện gì thế?”
“Biển Biển? Ai là Biển Biển?”
Trương Khải Bình tháo mũ cảnh sát ra vừa đi ra khỏi phòng 914, liền bị Tiểu Bạch đẩy trở về.
“Không có ai không có ai cả, mau ăn cơm đi, ăn xong còn phải đi làm nữa.”
Trương Khải Bình gật đầu, “Ừ.”
Thấy Trương Khải Bình trở về phòng 914, Tiểu Bạch vội vàng hỏi, “Có chuyện gì thế? Biển Biển thông minh như vậy, làm sao lại chạy lạc được? Hay là tôi tìm tiểu quỷ quanh đây xem xem, xem có ai nhìn thấy nó không?”
Trải qua hàng loạt chuyện hủy dung chia hồn thần bí, bây giờ Tiểu Bạch có mắt âm dương rồi. Cô ấy có thể nhìn thấy rất nhiều chuyện mà người thường không nhìn thấy được. Loại chuyện này cũng rất thường gặp, rất nhiều người đi qua bờ sinh tử một lần sẽ có năng lực thông linh âm dương. Trước đây Tiểu Bạch vẫn giúp Trương Khải Bình tra án, bây giờ có thể đường đường chính chính đứng ở bên cạnh Trương Khải Bình.
Đậu Đậu nhất định phải đuổi tên giả mạo đó đi, còn về Biển Biển đi đâu, sau đó tra cũng không muộn. Huống hồ ‘Sở Minh Hiên’ bình tĩnh như vậy, Biển Biển nhất định không sao.
“Mọi người không cần nói giúp anh ta nữa, cho dù có tìm được Biển Biển rồi thì anh ta để mất Biển Biển cũng là sự thật!”
“Sư thúc?”
“Là một người cha, nếu như ngay cả con ruột của mình mà trông cũng để mất được thì còn xứng làm một người cha à?”