Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 693: Tôi tàn tật, tôi không “lên” được! (1)



Thật ra Đậu Đậu cũng không phù hợp với tiêu chuẩn để vào Cục bắt yêu ở. Mặc dù cô dẫn theo Viên Viên, nhưng bây giờ Viên Viên đã không phải là trứng yêu có thể bị ác yêu luyện thành yêu đan rồi.

Nhưng tất cả quy củ ở Cục bắt yêu đều là do Lạc Lê đặt ra, hắn nói Đậu Đậu phù hợp, vậy có thế nào thì Đậu Đậu cũng sẽ phù hợp!

Còn về Sở Minh Hiên và Diệp Tinh Trạch, ha, vậy thì hết cách.

Nhưng ‘Sở Minh Hiên’ không phải là ngọn đèn cạn dầu dễ dàng từ bỏ như vậy, nghe Lạc Lê nói thế, hắn lập tức hỏi, “Tiêu chuẩn để vào Cục bắt yêu ở là gì?”

Lạc Lê nhíu mày, “Người phàm và người tu đạo không có năng lực tự vệ, bị ác yêu ác quỷ uy hiếp, còn nữa, đạo sĩ bắt yêu từng trải qua quá trình bắt yêu bị tàn tật không thể tự lo liệu.”

‘Sở Minh Hiên’, “... Đạo sĩ bắt yêu dự thi lấy chứng chỉ hành nghề bắt yêu không thể ở Cục bắt yêu à?”

Tên Ngốc nghe vậy gật đầu, “Đúng thế đúng thế, không thể sao?”

“Đương nhiên không thể, đạo sĩ bắt yêu dự thi lấy chứng chỉ hành nghề bắt yêu nhiều vô số kể, ngộ nhỡ có kẻ gian trà trộn vào thì làm thế nào?”

Lạc Lê nói rồi nhìn phòng 912 trống không, sau đó nhìn đồng hồ đeo tay, “Chiều nay anh còn phải đến quân khu họp, nếu như không còn đồ gì nữa, chúng ta đi ngay thôi.”

Đậu Đậu gật đầu, “Được.”

“Đợi đã! Tôi đủ tư cách ở Cục bắt yêu!”

‘Sở Minh Hiên’ đột nhiên mở miệng, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Sau đó hắn nhướn mày, lại ném ra một quả bom nặng ký, “Tôi đã từng bắt yêu, trước đó lúc ở khu vui chơi Wonderland đã cùng cô ấy đánh bại hai con yêu hoa. Còn nữa, tôi tàn tật, tôi không có cách nào tự lo liệu được.”

“Phụt!” Tên Ngốc không nhịn được cười ra tiếng, bị ‘Sở Minh Hiên’ trừng một cái, lập tức rất vô tội, “Không phải tớ muốn cười, thật sự là… cậu tàn tật ở đâu chứ?”

Điều Tên Ngốc muốn hỏi chính là điều Lạc Lê và Tiểu Đoan, Thượng Vân Tiêu muốn hỏi.

Bọn họ rối rít nhìn ‘Sở Minh Hiên’, muốn xem hắn có thể nói ra được cái gì.

Nhưng ‘Sở Minh Hiên’ vừa mở miệng, mấy người suýt nữa bị sặc nước bọt mà chết.

Bởi vì hắn nói... hắn, không, lên, được.

Không lên được?

Không lên được!

Làm sao có thể!

Cho dù là thật thì làm sao có thể có người nhẹ nhàng mà nói ra miệng như vậy chứ!

Đây là tàn tật cái gì? Cho dù là tàn tật thì bệnh này cũng nên đi khám bác sĩ mới đúng!

Thấy trên mặt ba người viết rõ không tin, ‘Sở Minh Hiên’ nhún vai, bất cần nói, “Không tin thì mấy người có thể kiểm tra, tôi đã đi khám bác sĩ rồi, bác sĩ nói không chữa được.”

Lạc Lê cau mày, “Vậy cũng không phù hợp với tiêu chuẩn. Trên đời này bao nhiêu đàn ông không lên nổi, chẳng lẽ đều muốn đến Cục bắt yêu ở à?”

“Hình như là không thể.”

‘Sở Minh Hiên’ gật đầu, thấy Lạc Lê thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại ném ra một quả bom khác.

“Nhưng chú Tư của tôi nói vết thương này là do yêu làm ra. Trừ phi là đạo sĩ bắt yêu khoa chữa bệnh của Cục bắt yêu ra tay, nếu không sẽ không có khả năng chữa khỏi.”

Tiểu Đoan theo bản năng che đũng quần mình lại, sắc mặt xoắn xuýt nhìn Lạc Lê, “Sư huynh lão đại, yêu gì mà lại biến thái như vậy chứ? Anh mau nghĩ cách bắt nó đi!”

Khóe miệng Lạc Lê giật giật, “Cậu nói thật chứ?”

“Đương nhiên, các anh có thể kiểm tra.”

Nhưng ba người không muốn kiểm tra cho hắn, thật sự mà nói, bất kỳ một người đàn ông thẳng nào đều không muốn đi kiểm tra một người đàn ông thẳng khác cả. Bọn họ là đạo sĩ bắt yêu! Không phải là bác sĩ!

Thấy ba người không phản đối, ‘Sở Minh Hiên’ cong môi cười, “Cho nên… tôi phù hợp với tiêu chuẩn rồi chứ?”

Khóe miệng Lạc Lê giật giật, “Phù hợp.”

‘Sở Minh Hiên’ liền vui vẻ, hắn nhìn Đậu Đậu một cái.

Đậu Đậu hoàn hồn lại, khóe miệng giật giật, hoàn toàn không muốn để ý đến hắn.

Không lên được?

Cái lý do này cô cho 101 điểm luôn, cho hơn một điểm, cho hắn cầm lấy mà kiêu ngạo...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.