Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 702: Đừng cãi nhau nữa, đều có bệnh cả! (2)



Đôi mắt đen láy của Viên Viên nhìn chằm chằm theo chuyển động của cái kẹo trái cây, cái miệng nhỏ đỏ hồng chảy ra một sợi nước miếng lóng lánh.

‘Sở Minh Hiên’ khẽ cong môi, “Muốn ăn không?”

Nhóc tham ăn, ông đây là cha ruột của con đấy! Không trị được con à? Đùa nhau chắc!

‘Sở Minh Hiên’ đã tính trước mọi việc, cầm cái kẹo trái cây lại đảo một vòng trước mặt Viên Viên, quả nhiên nghe thấy âm thanh lanh lảnh của nhóc con, “Muốn!”

“Muốn thật không?”

“Có, muốn nhắm!”

Viên Viên thành khẩn gật đầu như gà con mổ thóc, còn giơ cái tay nhỏ bé bụ bẫm lên lau nước miếng, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu.

“Muốn thì gọi… khụ khụ khụ, gọi chú đi.”

Vốn dĩ muốn bảo con gái gọi ba đi, nhưng... hắn không nói ra được!

Vì vậy ở trước mặt kẹo, nhóc con lập tức phản bội, “Chú ơi, Viên Viên muốn kẹo!”

“Ừ, ngoan lắm.”

‘Sở Minh Hiên’ hài lòng xoa đầu con gái, sau đó bóc kẹo ra đưa cho nó, “Đây, ăn đi.”

Viên Viên ngao một tiếng cắn viên kẹo, chóp chép miệng, đảo con ngươi đen láy.

“Chú xấu!”

Khóe miệng ‘Sở Minh Hiên’ giật giật, “Cái gì chứ? Con gọi chú là chú xấu hả?”

Viên Viên cao ngạo lạnh hừ một tiếng, hất cái đuôi nhỏ pia pia đánh lên tay ‘Sở Minh Hiên’, “Người xấu người xấu người xấu!”

‘Sở Minh Hiên’ không để ý, cái tay mềm mại như ngọc đã biến thành móng heo kho tàu rồi.

Hắn trừng mắt ngẩn ra một chút, không dám tin hỏi, “Chú cho con kẹo mà con còn nói chú là người xấu à? Nhóc con, con không có bệnh đấy chứ?”

Gian xảo như vậy cáo già như vậy khó lấy lòng như vậy, chắc chắn không phải giống hắn!

Viên Viên mặc dù nghe không hiểu có bệnh là ý gì, nhưng nó cũng cảm thấy đây không phải là cái từ tốt đẹp gì cả.

Vì vậy nó cũng bắt chước, lập tức mắng lại, “Chú có bệnh!”

“Con có bệnh!”

“Chú cóa bệnh, chú cóa bệnh, chú cóa bệnh!”

Viên Viên cắn kẹo nên nói mơ hồ không rõ.

Nhưng nó không muốn khuất phục thế lực đen tối, vừa ăn kẹo người xấu cho, còn vừa mắng người xấu có bệnh.

“Phì!” Đậu Đậu không nhịn được bật cười.

Thật ra thì cô đã sớm quét dọn phòng tắm xong rồi, không chỉ quét dọn xong mà còn chứng kiến cả màn kịch cha gian xảo dùng kẹo để mua chuộc con gái gian xảo kết quả lại bị con gái gian xảo lừa.

Sau đó nghe thấy hai cha con dùng từ có bệnh ấu trĩ cãi cọ, cô thật sự là không nhịn được phải bật cười.

Nhìn thấy hai cha con cùng nhìn cô, cô xua xua tay, nói câu công đạo.

“Đừng cãi nhau nữa, đều có bệnh cả.”

Viên Viên hừ một tiếng, thở hổn hển chống cái tay nhỏ mập vào eo phản bác, “Chú có bệnh! Chú có bệnh! Chú là người xấu!”

Đậu Đậu nhìn thấy quai hàm con gái lồi lên rõ ràng là đang ăn kẹo, cô sợ nó bị sặc, vội vàng theo ý nó.

“Được, anh ta có bệnh, anh ta là người xấu, anh ta là người xấu được rồi chứ?”

Viên Viên đắc ý liếc ‘Sở Minh Hiên’ một cái, gật đầu, “Vâng, được rồi.”

Lần này ‘Sở Minh Hiên’ hoàn toàn không vui, “Nhóc xấu xa, con còn ăn kẹo của chú đấy nhé! Con nhổ ra cho chú! Nhổ ra!”

Viên Viên trốn tránh nhào vào lòng Đậu Đậu, lập tức giống như tìm được chỗ dựa vững chắc.

“Không nhổ đấy! Không đấy!”

Cái vẻ mặt đắc ý của nó giống như đang nói, đến đi đến đi, có bản lĩnh thì đến cướp của con trước mặt mẹ đi.

Đậu Đậu vuốt lưng con gái, lườm ‘Sở Minh Hiên’ đang uất ức, nói, “Được rồi, nó đang ăn kẹo, ngộ nhỡ bị sặc thì làm sao?”

‘Sở Minh Hiên’ tủi thân chọc chọc hai ngón tay vào nhau, “Nó gọi anh là chú xấu xa.”

Đậu Đậu, “... Tôi nghe thấy rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.