Sau khi cửa bị đạp vẹo đi, Đậu Đậu vội vàng xông vào, “Sở Minh Hiên! Anh sao rồi?”
‘Sở Minh Hiên’ kẹp cổ Trương Nhược Nam, sát ý lóe lên trong mắt, Trương Nhược Nam không hề sợ hãi, ống tiêm trên tay vẫn còn cắm vào đùi ‘Sở Minh Hiên’.
Đậu Đậu theo bản năng nuốt nước miếng một cái, cẩn thận nhìn lưng quần của ‘Sở Minh Hiên’.
Thắt lưng vẫn còn, cúc vẫn còn, coi như... không, đến, muộn!
Đậu Đậu thở phào, lập tức tiến lên muốn kéo hai người ra, “Buông tay, buông tay ra đi!”
Nhưng ‘Sở Minh Hiên’ không nhúc nhích, Trương Nhược Nam cũng không hơn không kém. Hai người giống như đang đánh nhau, không ai chịu nhường ai trước.
Đậu Đậu vẫn bế Viên Viên trong lòng, hoàn toàn không dùng được sức, dùng một tay kéo hai cái không ra, chỉ có thể quay người nhìn Lạc Lê.
Nhưng Lạc Lê không định ra tay, hắn cảm thấy Trương Nhược Nam làm không sai.
Không phải là Sở Minh Hiên không cương lên được à?
Có bệnh phải chữa chứ!
Hắn chỉ là không hiểu, tại sao Đậu Đậu lại đột nhiên khẩn trương vì cậu ta như vậy?
Hắn đứng ở sau lưng Đậu Đậu, không lên tiếng, không rời đi, cũng không giúp.
Đậu Đậu làm sao có thể trơ mắt nhìn người khác phi lễ Lão Cửu nhà cô được chứ? Cô lập tức nhét con gái vào lòng Lạc Lê, dùng sức kéo hai người ra.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, hai người lập tức ngã nhào ra hai hướng khác nhau.
Trương Nhược Nam còn tốt, nhanh tay nhanh mắt bám lấy cái bàn phẫu thuật bên cạnh, trong nháy mắt ổn định lại cơ thể.
‘Sở Minh Hiên’ thì thảm rồi, tư thế rơi xuống đất mất mỹ quan không nói, còn xui xẻo làm đổ một cái ghế, vừa vặn đè lên cái ống tiêm trên đùi hắn. Vì vậy nửa ống thuốc Trương Nhược Nam còn chưa kịp tiêm vào, đã bị cái ghế đập tiêm vào hết.
‘Sở Minh Hiên’ rên lên một tiếng tê liệt trên đất, cả người lập tức không thể nhúc nhích.
Cơ thể dần dần tê dại, lần đầu tiên trong đời hắn có loại cảm giác mất khống chế cơ thể thế này.
‘Sở Minh Hiên’ thầm mắng một tiếng, phải mau tìm thời cơ thích hợp để “tự sát” thôi.
Đậu Đậu đi tới rút ống tiêm trên đùi hắn ra, dìu hai lần đều không dìu được.
“Trương Nhược Nam, cô tiêm cái gì cho anh ta thế hả?”
“Thuốc mê thôi, không cần căng thẳng.”
Trương Nhược Nam nói một câu như vậy, sau đó đi tới, nhẹ chân nhẹ tay kéo Đậu Đậu ra, động tác thô lỗ thu xếp cho ‘Sở Minh Hiên’ lên bàn phẫu thuật.
Sự khác biệt rõ ràng vừa rồi làm cho Đậu Đậu ngẩn ra, sau khi hoàn hồn lại cô lại lập tức nói, “Cô không thể kiểm tra cho anh ta được!”
Trương Nhược Nam nhướn mày, “Tại sao?”
“Bởi vì... bởi vì anh ta vẫn là xử nam! Cô làm như vậy, anh ta sẽ bắt cô chịu trách nhiệm!”
Đậu Đậu vừa nói ra như thế, Trương Nhược Nam lập tức phì cười.
“Cô gái ~ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, nếu như nhìn thấy thì phải chịu trách nhiệm, vậy thì người muốn tôi chịu trách nhiệm đã có thể xếp thành ba vòng quanh Cục bắt yêu rồi.”
Đậu Đậu, “...”
“Còn xử nam cái gì chứ, nếu như không chữa, có lẽ sẽ phải làm xử nam cả đời.”
Đậu Đậu không nói lại được, ‘Sở Minh Hiên’ đã thật lòng chửi bậy rồi, “Tôi không chữa, tôi không chữa! Tôi làm xử nam cả đời thì sao hả?”
“Không sao cả, nếu như cậu không chữa, vậy thì mời cậu rời khỏi Cục bắt yêu.”
Lạc Lê bế Viên Viên đột nhiên đi tới, “Cục bắt yêu tiếp nhận người cần bảo vệ, cũng tiếp nhận đạo sĩ bắt yêu bị tàn tật. Nhưng nếu như đạo sĩ bắt yêu bị tàn tật không chịu tiếp nhận chữa trị, vậy thì chúng tôi có lý do nghi ngờ cậu cố ý tàn tật để ăn bám Cục bắt yêu.”