Xà Vương Quấn Thân: Bà Xã, Sinh Quả Trứng!

Chương 710: Tôi không nhìn cũng được, hay là cô xem xem? (2)



Thấy Trương Nhược Nam giơ tay định tháo thắt lưng của ‘Sở Minh Hiên’, Đậu Đậu không thể nhịn được nữa, “Đợi đã!”

Trương Nhược Nam dừng lại, “Lại sao nữa?”

“Tôi... tôi cảm thấy… tôi cảm thấy… có thể đợi mấy ngày nữa rồi hãy chữa!”

Lạc Lê không dám tin, “Đậu Đậu?”

“Bây giờ sắp thi lấy chứng chỉ hành nghề bắt yêu rồi, anh ta tiếp nhận chữa trị nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc thi cử. Không bằng đợi anh ta thi xong rồi... rồi chữa.”

“Cô gái ~ thi lấy chứng chỉ hành nghề bắt yêu rất khó. Số 81 Đế Đô, cô tưởng đó là nơi nào chứ? Có khi chưa thi đỗ chứng chỉ hành nghề bắt yêu đã bỏ xác ở đó rồi.”

Cứ bị Trương Nhược Nam gọi là cô gái mãi, khóe miệng Đậu Đậu giật giật biểu thị, “Tôi có tên! Tôi là Kim Đậu Đậu!”

Còn mất mạng cái gì…

“Chính… chính vì có thể sẽ mất mạng, cô mới không cần phí công phí sức chữa cho anh ta. Đợi thi xong rồi, chưa chết thì chữa cho anh ta cũng không muộn.”

Một khi thi được chứng chỉ hành nghề bắt yêu rồi, cô sẽ dẫn ‘Sở Minh Hiên’ về Sở gia ngay.

“Cô nói cũng có lý.”

Trương Nhược Nam đồng tình gật đầu, quan sát Đậu Đậu từ trên xuống dưới, sắc mặt lập tức thay đổi rất nghiêm túc, “Cô chỉ là đạo sĩ bắt yêu Thanh Anh?”

“Thế thì làm sao? Cục bắt yêu không có quy định nói đạo sĩ bắt yêu từ Hoàng Anh trở xuống thì không thể dự thi. Không có văn bản quy định rõ ràng thì có thể.”

“Lão đại, anh đồng ý à?”

Lạc Lê không biết làm sao, “Đúng, tôi đồng ý rồi. Cho nên lần thi này có thể phải phiền cô trấn thủ rồi.”

Đạo sĩ bắt yêu từ Hoàng Anh trở lên tiến vào nhà quỷ số 81 Đế Đô, mặc dù chưa chắc có thể thi đỗ nhưng vẫn thừa đủ để giữ được cái mạng nhỏ. Nhưng đạo sĩ bắt yêu từ Hoàng Anh trở xuống thì khó nói rồi. Ngộ nhỡ có đạo sĩ bắt yêu bị thương nặng, có một bác sĩ trấn thủ sẽ tương đối an toàn hơn.

Trương Nhược Nam cau mày, hồi lâu khẽ gật đầu, “Được.”

Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình chuyển chủ đề câu chuyện rất thành công.

Nhưng vô dụng, Trương Nhược Nam nhìn ‘Sở Minh Hiên’ trên bàn phẫu thuật, mở miệng, nói, “Nếu cậu có thể sẽ chết, vậy tôi thực sự không cần phải uổng phí thời gian.”

Sau đó thấy Đậu Đậu gật đầu như gà con mổ thóc, cô ấy lập tức đổi đề tài câu chuyện, “Chỉ có điều…”

Đậu Đậu lập tức như lâm đại địch, “Chỉ có điều cái gì?”

“Chỉ có điều đàn ông bị yêu làm gãy cái đó tôi cũng là lần đầu tiên gặp, không nhìn thử thật sự là đáng tiếc.”

“Có… có gì mà xem chứ, dù sao cũng không chữa khỏi ngay được, cô xem rồi, có… có khi còn bẩn mắt nữa!”

Thấy Đậu Đậu căng thẳng nói chuyện không lưu loát, Trương Nhược Nam khẽ cười, nghiền ngẫm nhìn về phía Lạc Lê, nhưng lại là nói với Đậu Đậu.

“Cô thích cậu ta đúng không? Cho nên mới không cho tôi nhìn?”

Đậu Đậu ngẩn ra một chút, sau đó lập tức phản bác, “Tôi không có!”

“Tôi không nhìn cũng được, hay là cô xem xem? Xem xong thì nói triệu chứng cho tôi biết. Dù sao bệnh này của cậu ta tôi cũng thấy lần đầu, cô có xem không? Cô không xem tôi sẽ ra tay đấy.”

“Trương Nhược Nam! Cô…”

“Tôi xem!”

Lạc Lê vừa nghiêm khắc mở miệng, vừa định nói cô đừng có quá đáng quá liền bị Đậu Đậu đột nhiên ngắt lời.

Cô nói cái gì?

Cô nói... cô xem?

Mặt Đậu Đậu đỏ bừng lên, nghiến răng, tìm cho mình một cái cớ không hoàn mỹ.

“Tôi… tôi với anh ta là anh em họ, hơn nữa… hơn nữa tôi cũng đã là mẹ của hai đứa bé rồi, tôi nhìn cũng không cần chịu trách nhiệm.”

Sợ Trương Nhược Nam đổi ý muốn nhìn người đàn ông nhà mình, cô đặt con gái vào vòng tay huyền thiết, vạch ra một cái kết giới, hoàn toàn ngăn cách Trương Nhược Nam và Lạc Lê.

Trương Nhược Nam không nhịn được, suồng sã cười.

Sắc mặt Lạc Lê đen như mực, nghiến răng nghiến lợi rít ra ba chữ, “Trương, Nhược, Nam!”

“Lão đại, người phụ nữ của anh rất đáng yêu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.