Tiểu Đoan vừa nói như vậy, Đậu Đậu lập tức thở dài, cam chịu số phận dùng linh lực viết không phải, yên lặng đợi đề thi linh ngôn tuyên án.
Đề thi linh ngôn không nhúc nhích, rất rõ ràng, đồng ý với câu trả lời của Đậu Đậu.
Trái tim Đậu Đậu như nhỏ máu. Thành thật trả lời bài thi như vậy, cô sắp thành phế nhân rồi!
Đây là câu hỏi kiểu gì thế hả?
Đây không phải là thi năng lực bắt yêu của cô mà là thi tam quan của cô à?
Nếu như vậy cũng có thể được tuyển chọn, vậy thì đúng là vớ vẩn rồi.
Nghĩ đến đây, Đậu Đậu liếc ‘Sở Minh Hiên’ một cái, phát hiện câu đầu tiên hắn lại viết là có!
Lợi hại!
Hắn là cái đức hạnh gì sao cô không biết chứ?
Tam quan đã vẹo đến nhà bà nội rồi lại vẫn không biết xấu hổ nói hắn là một người tốt?
Không xong, tam quan của cô sắp sụp đổ rồi.
“Đậu Đậu, không được nhìn người khác.” Lạc Lê đột nhiên mở miệng, Đậu Đậu cam chịu số phận thở dài, bắt đầu đọc câu thứ hai.
Câu thứ hai: Bạn sẽ mềm lòng với yêu chứ?
Câu thứ ba: Nếu như người bị yêu linh uy hiếp là người tội ác tày trời, bạn sẽ cứu chứ?
Đậu Đậu, “...”
Cô không muốn nói chuyện, cô muốn yên tĩnh.
Cô cảm thấy những đề này đều là trời cao phái xuống để trừng phạt cô!
Liệu có mềm lòng với yêu không còn cần hỏi à? Đương nhiên có rồi! Còn có cứu hay không cái gì chứ, cô lại không phải là Thánh mẫu đương nhiên không cứu!
Đậu Đậu than thở, viết liên tiếp hai câu trả lời thật vào.
Làm hơn hai mươi câu hỏi trắc nghiệm tư tưởng, cô cảm thấy mình không yêu nổi cuộc sống.
Vì vậy cô nộp bài thi cho lão A, rồi sửa lại quần áo của mình, rất tự giác đi tới cửa.
“Đậu Đậu, cô đi qua chỗ tôi làm gì?”
Đậu Đậu, “...”
Cô trả lời như vậy mà có thể thông qua thì đúng là gặp quỷ.
Trương Nhược Nam thấy Đậu Đậu không để ý tới mình, không hiểu gì, sau đó đột nhiên hỏi, “Tôi có đẹp trai không?”
Đậu Đậu, “... Đẹp trai, rất đẹp trai!”
“Ha ha ha, tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Trương Nhược Nam tự luyến sờ cằm, còn chưa tiếp tục vênh vang, đã nghe lão A mở miệng, “Số một, số bốn, số năm, số bảy, số chín, số mười một, số mười hai, số mười lăm…”
“Hả? Không phải chứ? Tôi bị loại?”
Bạch Linh mặt như đưa đám mở miệng, Đậu Đậu vừa nghe thấy thế liền vui vẻ. Không phải là bị loại thôi sao, có người lót đệm cho cô là được rồi!
Nhưng không phải, lão A lại bồi thêm một câu, “Ngại quá, mấy người bị loại rồi.”
Bạch Linh thở phào, Đậu Đậu lại đần mặt ra, “Tôi qua rồi?”
“Cái gì! Cô ta qua rồi? Không thể nào! Tôi nhìn thấy ba câu đầu của cô ta, nhìn là biết không phải câu trả lời chính xác!”
Bạch Linh vừa thốt ra câu kia, Đậu Đậu liền không vui, “Sao lại không thể? Cô có thể qua thì tôi dựa vào cái gì mà không thể qua chứ?”
“Câu trả lời của cô thế mà coi được à? Không công bằng!”
“Bạch Linh, không ai xin cô đến tham gia thi cả, nếu như cô cảm thấy không công bằng, bây giờ có thể bỏ quyền.”
Thái độ bênh vực của Lạc Lê rất rõ ràng, ‘Sở Minh Hiên’ siết chặt nắm tay, hận không thể xông lên đánh cho Lạc Lê thành cái bao cát.
May mà hắn vẫn lý trí, biết vợ rất thích bắt yêu, biết vợ rất cần chứng chỉ hành nghề bắt yêu, cho nên mới có thể nhịn tạm thời không phát tác.
Lạc Lê vừa nói như vậy, khí thế của Bạch Linh lập tức yếu đi, “Không, em không bỏ quyền.”
“Không bỏ quyền thì tiếp tục thi.”
“... Vâng.”
Đậu Đậu thấy Bạch Linh bị chặn họng rất vui vẻ, sau khi hoàn hồn lại cô lại nghĩ. Không biết Lão Cửu nhà cô có qua không nhỉ?
Cô nhìn thấy rất nhiều câu trả lời của Lão Cửu đều trái ngược lại với câu trả lời của cô, nếu như cô qua được, vậy há chẳng phải là Lão Cửu không qua sao?
Nếu như Lão Cửu bị loại, vậy lần thi này cô thật sự cô đơn lẻ loi rồi.
Đậu Đậu nhìn về phía ‘Sở Minh Hiên’, ‘Sở Minh Hiên’ gật đầu, “Qua rồi.”