Vương Quyền Phú lại gật đầu như gà con mổ thóc, Đậu Đậu giơ tay ra giải huyệt đạo cho ông ta, “Được rồi, mau đi đi!”
Cô khom người đứng lên, kéo ‘Sở Minh Hiên’ vừa định đi, đã nghe thấy Vương Quyền Phú kinh ngạc, “Là cậu! Cậu là Sở thiếu gia đó?”
Đậu Đậu đỡ trán, có một giây kích động muốn bóp chết ông chú trung niên này.
Có phải bị ngu rồi không hả?
Vừa nãy đã gặp quỷ rồi, không phải nên sợ hãi hoảng hốt nóng lòng lập tức chạy trốn à?
Được, cho dù ông ta không sợ, nhưng không phải cô đã dặn ông ta đừng có nói gì à?
Một chút trí nhớ cũng không có hả?
Thấy nha hoàn quỷ tên là Thu Nguyệt cảnh giác kéo cửa gỗ đi ra ngoài, Đậu Đậu cũng không để ý đến ông chú trung niên này nữa, kéo ‘Sở Minh Hiên’ nhanh chóng đổi sang bụi cây khác nấp đi.
Vương Quyền Phú đần mặt ra, muốn trốn cũng không trốn được, dưới tình thế cấp bách vội nhảy một cái, lại cứ như vậy trèo lên tường. Đôi chân ngắn của ông ta lắc lư, lắc lư sắp leo ra khỏi tường, không ngờ lại giống như đụng phải thủy tinh trong suốt, trong nháy mắt lại bị bắn trở lại mặt đất.
Lần này thì hay rồi, muốn tránh cũng không tránh được, nha hoàn quỷ trực tiếp xách đèn, chiếu thẳng vào mặt ông ta.
Vương Quyền Phú sợ hết hồn hết vía, vội vàng mở miệng kêu lên, “Cứu mạng! Cứu mạng! Có ai không cứu tôi với!”
Sớm biết những chỗ nhà quỷ này có quỷ thật, có cho ông ta tám cái lá gan ông ta cũng không dám đến cứu người!
Đáng thương cho ông ta, ông ta vốn chẳng tin vào quỷ thần, còn tưởng rằng anh cả của ông ta ở khu vui chơi Wonderland là chó ngáp phải ruồi gặp được mấy thiếu gia nhát gan thôi. Bây giờ thì hay rồi, trên đời này thật sự có quỷ! Ông ta không muốn đòi tiền nữa, bây giờ ông ta chỉ mong bảo vệ được tính mạng thôi!
Vương Quyền Phú quỳ xuống đất khổ sở van xin, “Cầu xin cô tha cho tôi, đời tôi cũng chưa từng làm chuyện xấu gì cả, tôi cũng chưa từng hại đến ai!”
Đèn lồng quỷ soi xuống, mặt Thu Nguyệt lúc sáng lúc tối, đúng lúc Đậu Đậu đang suy nghĩ động tác của cô có nhanh đủ để cứu được Vương Quyền Phú rồi bắt Thu Nguyệt thuận tiện không kinh động đến đám quỷ trong phòng kia không thì Thu Nguyệt lại lên tiếng.
“Chú Đức? Chú làm sao thế? Lại phát bệnh rồi à?”
Đậu Đậu, “...”
Được rồi, ông chú trung niên này cũng có quan hệ với cái nhà quỷ này.
Thấy Thu Nguyệt đổi thành vẻ mặt đồng tình, Đậu Đậu thở phào, giơ tay lên lau mồ hôi. Con người đúng là không thể quá yếu, nhìn cô bây giờ, lại nhìn cô trước kia đi, khác nhau một trời một vực!
Trước kia cô là quỷ gặp quỷ sầu, bây giờ cô là gặp quỷ liền sầu.
Thôi không nói nữa, đợi Lão Cửu đổi trở lại rồi, cô sẽ lập tức đại chiến ba trăm hiệp với hắn!
Khỏi nói cái gì mà hệ thống hỗ trợ hay không hỗ trợ, có hệ thống hỗ trợ mà không dùng mới là ngu đó!
Trước tiên cứ tu thành đạo sĩ bắt yêu Xích Anh đã, còn sau này hả... À... sau này hãy nói.
‘Sở Minh Hiên’ bị Đậu Đậu nhìn một cái, sau lưng chợt lạnh, có loại dự cảm sắp mất mạng đến nơi.
Nhưng không đợi hắn nhìn thêm, vợ hắn đã thu lại ánh mắt.
Vì vậy hắn chỉ có thể ù ù cạc cạc sờ sống mũi, đợi dự định kế tiếp của vợ hắn thôi.
Ông chú trung niên cũng được quỷ đưa về tiền viện, Thu Nguyệt vào nhà, tiếp tục phục vụ Đại thiếu nãi nãi quỷ đó tắm.
Đậu Đậu tính toán một chút, lúc đầu có tổng cộng hai mươi nha hoàn quỷ áo xanh, mười con hộ tống Đông Ly đến tiền viện, năm con hộ tống ông chú trung niên đi, bây giờ trong phòng cộng thêm Đại thiếu nãi nãi đó tổng cộng có sáu con quỷ.
Đuổi theo cứu Đông Ly và ông chú trung niên, giữa đường có thể sẽ gặp Quỷ Sinh khác.
Khó đối phó không nói, còn phải cố kị đến tính mạng của họ.
Huống hồ tạm thời bọn họ không nguy hiểm, nếu như cô đuổi theo cứu viện, ngộ nhỡ những con Quỷ Sinh kia phát hiện ra bọn họ không phải là Nhị thiếu gia và chú Đức thật, vậy thì thật sự nguy rồi.