Tim Đậu Đậu đập thình thịch, chạy thẳng đến góc đông nam, đứng đờ ra tại chỗ.
‘Sở Minh Hiên’ ngã trong vũng máu, đúng như Tiểu Đoan nói, bụng hắn bị quỷ rạch, ruột gì đó cũng đều có thể loáng thoáng thấy được.
Tim Đậu Đậu thắt lại giống như bị một bàn tay siết chặt lấy.
Trương Nhược Nam không ngừng giúp ‘Sở Minh Hiên’ cầm máu. Nhưng không có tác dụng gì, vết thương của hắn quá lớn, lục phủ ngũ tạng cũng rải đến đất rồi. Tốc độ mất máu quá nhanh, lượng máu mất quá lớn, tiểu cầu căn bản không kịp đông lại. Còn như vậy nữa, hắn sớm muộn cũng sẽ mất máu mà chết!
Trương Nhược Nam cau mày, nhìn thấy cái gì, đột nhiên kêu lên, “Thượng Vân Tiêu, anh mau đi tìm Lão đại đi! Bảo anh ấy điều động máy trị liệu tái sinh của quân đội!”
“Được! Tôi đi ngay đây!” Thượng Vân Tiêu còn chưa dứt lời, người đã chạy mất hút rồi.
Máy trị liệu tái sinh là máy móc chữa bệnh cao nhất của quân đội, áp dụng khoa học công nghệ nhân bản vô tính, sản xuất ra hàng loạt lượng tế bào da và các cơ quan, thậm chí có thể khiến cho cánh tay hoặc chân đã mất trong chiến tranh loạn lạc của chiến sĩ mọc mới ra được.
Đậu Đậu đã từng nghe thấy cái này, nhưng... đã đến mức phải dùng máy trị liệu tái sinh rồi sao?
‘Sở Minh Hiên’ đã mất đi ý thức, cô đứng ở đó, trái tim trống rỗng.
Trương Nhược Nam hóa linh làm khí rửa đất dính trên ruột ‘Sở Minh Hiên’, nhanh chóng đặt lại vào bụng hắn.
Cô ấy định dùng linh lực để khâu lại vết thương của ‘Sở Minh Hiên’, lúc chắp mối vừa quay đầu lại đã thấy là Đậu Đậu, lập tức nói một câu.
“À, không phải là tôi cố ý muốn nhìn đâu. Thật đấy!”
Đậu Đậu không lên tiếng, Trương Nhược Nam nhanh tay khâu lại bụng cho ‘Sở Minh Hiên’, vội vàng đứng lên giải thích với Đậu Đậu, “Tôi thật sự không muốn nhìn chỗ đó của cậu ta đâu. Thật sự là cậu ta quá đen rồi.”
“Chỗ đó? Chỗ nào?”
Khóe miệng Trương Nhược Nam giật giật, phản ứng lại là Đậu Đậu vẫn chưa biết chuyện nào đó, vội vàng xua tay, “Không có gì không có gì, hì hì hì, cô cứ coi như tôi chưa nói gì đi.”
Cô ấy đã nhìn ra, Đậu Đậu thích tên thái giám này. À, trước kia là thái giám giả, bây giờ... chậc chậc chậc, thành thái giám thật rồi!
Tóm lại Đậu Đậu thích tên thái giám này, nếu như biết hắn từ thái giám giả biến thành thái giám thật, nhất định sẽ rất đau lòng.
Trương Nhược Nam vỗ vai Đậu Đậu, “Không cần quá lo lắng, có tôi ra tay sẽ bảo đảm được tính mạng.”
Đậu Đậu nhìn chằm chằm ‘Sở Minh Hiên’ một lúc, đột nhiên hỏi, “Lúc anh ấy xảy ra chuyện, bên cạnh có quỷ gì?”
“Hả?”
Đề tài xoay chuyển quá nhanh giống như gió xoáy, Trương Nhược Nam nhất thời không phản ứng kịp.
Đậu Đậu lại nói một lần nữa, Trương Nhược Nam vội vàng nói, “Một con quỷ nữ thôi, hình như cao tầm này, đã bị Thượng Vân Tiêu thu phục rồi.”
Trương Nhược Nam so độ cao đến tai cô, Đậu Đậu cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên, tiếng chuông mười hai giờ vang lên, vẻ mặt Trương Nhược Nam nghiêm nghị, giơ tay ra đặt ‘Sở Minh Hiên’ vào trong không gian của cô, còn không quên giải thích với Đậu Đậu, “Không thể để trong không gian của cô được, không gian của cô có đồ linh tinh, có vi khuẩn. Mà bên trong cái nhẫn của tôi thì vô khuẩn, bệnh nhân ở bên trong tương đối an toàn, không dễ bị lây.”